"Ngoan, đừng ầm ĩ nữa nha, chúng về nhà !" Tiêu Bạch đầu đầy vạch đen, bất đắc dĩ thở dài, cơ thể như vô tình như cố ý đẩy Lâm Nhan cách xa ba vẻ hiền lành gì trong hành lang , vò nhẹ tóc Lâm Nhan một lượt, hiểu ý lấy một cái khẩu trang bịt kín khuôn mặt rêu rao khắp nơi của Lâm Nhan.
"Đừng đừng đừng... Bắt cóc , gϊếŧ ! sắp chết, cứu mạng.... huhuhu...!" Lâm Nhan phối hợp chút nào vùng lên giãy giụa, móng vuốt lưu loát gạt khẩu trang xuống hét to lên.
"Mịa nó, bà cô ơi, em câm miệng !" Tiêu Bạch chịu mấy ánh mắt c.h.ế.t chóc đang chăm chú của mấy tên cao to lực lưỡng phía , gấp gáp chặn ngang che miệng Lâm Nhan , nửa ôm nửa đỡ lôi cô ngoài.
Mà đàn ông mới đυ.ng Lâm Nhan dường như mới phục hồi tinh thần lấy tốc độ bàn thờ chạy ngoài.
Mấy tên đàn ông lực lưỡng nổi giận đùng đùng hét lên, lập tức đuổi theo.
Thoáng cái hành lang tiếp tục rối loạn.
Chờ tất cả những đó đều chạy lối thoát hiểm, Lâm Nhan mới cảm thấy mệt mỏi, cả chẳng còn tí sức lực nào dựa Tiêu Bạch, đeo khẩu trang lên thúc giục: "Mau chạy !"
"Em giả bộ !" Tiêu Bạch kinh ngạc, lúc mới giật thì Lâm Nhan mượn rượu giả điên, một trận la hét dường như là giúp nãy.
mà đối phương thể nể nang gì ở hội sở Hoàng Đình như chỉ sợ lai lịch cũng nhỏ.
Chỉ tiếc là dù kêu la rát họng, những phòng bao lân cận khác cũng ai xem.
"Em cũng xen chuyện khác để chuốc vạ ." Lâm Nhan lắc lắc cái đầu mờ mịt, than thở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-19.html.]
"Khẩu xà tâm phật." Tiêu Bạch , trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa.
Trong giới đều đồn đại Lâm Nhan kiêu ngạo, tùy hứng, tính toán chi li, tâm địa độc ác, nhưng mà đây Tiêu Bạch cô bảo vệ nhiều năm.
Làm con ngoài giá thú của nhà họ Tiêu, từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày của đều vô cùng gian nan, thiếu gia, tiểu thư trong giới khinh thường chẳng thèm đến , cô lập, nhạo , nhưng Lâm Nhan thì như , cô bạn với , kẹo gì cũng chia cho hết...
"Nhiều chuyện." Giọng điệu Lâm Nhan ghét bỏ, chân cũng lời theo Tiêu Bạch thang máy. Khách thang máy của hội sở Hoàng Đình chỉ thể đến tầng hai, tầng một là một đại sảnh nguy nga lộng lẫy, ai ngờ rằng mới bước thấy một trận m.á.u me thê thảm.
Người đàn ông chạy trốn lúc bắt , hai đàn ông mặc áo đen giữ chặt , một tên lực lưỡng đ.ấ.m từng đấm, từng đ.ấ.m tập trung bụng , đầu nở hoa, mặt đều là vết máu, rõ khuôn mặt vốn dĩ là thế nào nhưng vô cùng thảm hại, giống một sắp tắt thở đến nơi.
Trong đại sảnh thỉnh thoảng ngang qua, nhân viên, khách khứa, thậm chí gần đó còn bảo vệ giữ cửa cũng chớp mắt, giống như thấy hình ảnh .
Lâm Nhan cảm thấy lạnh cả sống lưng, lý trí cô nên rước lấy phiền toái bởi vì cô thể trêu , nhưng mà trong đầu cô lóe lên ánh mắt của đàn ông mới đυ.ng cô , bình tĩnh hề chút gợn sóng nào, phẳng lặng giống như mặt nước.
Cả từ vẻ mặt đến sức sống đều vô cùng tê liệt, mặc kệ những đó tay nhiều và mạnh thế nào cũng rên tiếng nào cả.
"Thằng ranh con điều, rượu mời uống thích uống rượu phạt, để xem là xương cốt mày cứng là nắm đ.ấ.m của tao cứng." Dư âm của tiếng rống trong đại sảnh rộng lớn vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Rượu, em còn uống rượu..." Lâm Nhan cảm thấy đầu cô úng nước đến phát điên , liếc mắt thoáng thấy phục vụ đẩy xe đựng rượu gần, nghĩ nhiều nữa trực tiếp bổ nhào lên cướp rượu uống.
Tiêu Bạch còn kịp phản ứng , chỉ thấy cái xe đẩy rượu dường như mất khống chế trực tiếp lao đến đập mấy tên lực lưỡng , một giây đó, Tiêu Bạch cảm thấy mắt tối sầm, trong lòng gào lên c.h.ế.t chắc .
Gã đô con đang đánh bất ngờ kịp đề phòng xe đẩy rượu đυ.ng từ phía , loạng choạng một cái, thiếu chút nữa ngã , hai đàn ông đằng cũng thả lỏng lực giữ, cơ thể trượt một cái trực tiếp ngã xuống đất.