Lâm Sanh lời bảo vệ cô gì đó, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, nhưng ngoài miệng vẫn lời cám ơn thật dịu dàng, "Cám ơn , Kiều Vũ."
Cúp điện thoại, Lâm Sanh tức giận vứt điện thoại xuống đất, kìm chế nổi lửa giận trong lòng.
Đồ cặn bã, đúng là đồ âm hồn tan.
Năm đó Kiều Vũ là thủ lĩnh của đám côn đồ trong trường học gần đó, bởi vì dáng trai, lưu manh, vô , nhiều nữ sinh đều yêu sợ , cũng vì năm bảy lượt chặn cô tại trường hòng quấy rối cô trong hẻm, với tất cả cô là bạn gái cho nên cô gần như trở thành kẻ thù chung của nữ sinh trường, cô lập khắp nơi, bạo lực học đường.
Chỉ cần chỉ nghĩ tới đoạn ác mộng đó, Lâm Sanh đều hận thể gϊếŧ Kiều Vũ, tên cặn bã đó còn tự cho là thâm tình yêu cô .
Nếu cô thông minh giả vờ nhận lời tỏ tình của , để cho bảo vệ , giúp cô giải quyết những nữ sinh ở trường, thuận lợi vượt qua quãng thời gian cấp ba , thì thể tìm bố me ruột của , trở nhà họ Lâm nữa.
Không , tính cách của tên đó vẫn vặn vẹo biếи ŧɦái, cô nhất định thể để quấn lấy , nhất định nghĩ cách, tiêu diệt vĩnh viễn tai họa về .
Lâm Sanh cuộc điện thoại của Kiều Vũ cho rối loạn nên hề để ý đến chuyện ban đầu Kiều Vũ khi gọi điện là mỉa mai Hàn Hữu Niên gặp gỡ phụ nữ khác lưng cô .
Mà ở một chỗ khác, Hàn Hữu Niên vốn gặp Tạ Phong Trần ngờ đợi là Lâm Nhan, vẻ mặt lập tức đổi, "Tại là cô?"
Lâm Nhan cong môi , thèm để ý thái độ của , "Đừng hiểu lầm, chỉ tìm xúi giục đằng chuyện , tìm để diễn kịch, chẳng lẽ vẫn luôn bịa đặt công kích dư luận đằng là ai ? bảo Tạ Phong Trần gọi điện cho là để cho nhân chứng, với giống , khác hiểu lầm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-201.html.]
"Cô định gì?" Hàn Hữu Niên liếc qua vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Phong Trần qua cửa sổ xe gật đầu, trong lòng bất ngờ, bên ngoài đều đồn quan hệ giữa Tạ Phong Trần với Lâm Nhan , nhưng bây giờ xem , lẽ chuyện cũng như ?"
Mặt Hàn Hữu Niên thả lỏng vài phần, lời của Lâm Nhan chọc đúng suy nghĩ của , cũng phái điều tra, nhưng thu kết quả gì.
"Người đó núp trong bóng tối thao túng, nhưng chụp hành động của với mỗi ngày, hẳn là nhân viên công tác của tổ chương trình, cứ động để chụp ảnh, chi bằng chủ động tạo cơ hội khiến sập hố, đến bắt ba ba trong rọ." Đôi mắt Lâm Nhan hiện lên sự giảo hoạt, vẻ mặt ranh mãnh.
"Ừm, cô nghi ngờ nào ?"
"Không." Lâm Nhan nhíu mày, lắc đầu, chuyện với đàn ông đang hóng chuyện trong xe, "Tạ Phong Trần, chụp giúp bọn em mấy tấm hình, chụp cho rõ ràng một chút."
Mặt Tạ Phong Trầm tối sầm, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn, "Không chụp, điện thoại hết pin ."
Anh với Lâm Nhan thậm chí còn từng chụp chung với , cô yêu cầu giúp cô chụp ảnh cô với đàn ông khác, trong lòng Tạ Phong Trần lửa giận phừng phừng, hận thể kéo Lâm Nhan lên xe tử hình ngay tại chỗ.
Lâm Nhan nhíu mày, mắt híp , hời hợt, "Chụp , chụp thì bọn em tự chụp ảnh chung."
"Lâm Nhan, em nhất định nhờ đúng ?" Tạ Phong Trần lập tức sôi máu, "Ông đây chụp thật cho em, nhất là em nên rõ đền bù cho thế nào."
Lâm Nhan dáng vẻ nhịn mà "xù lông" lên của thậm chí còn cảm thấy đáng yêu, để ý vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Hữu Niên, nửa , nửa cưng chiều vỗ về, "Được, , , đừng nhảm nhiều nữa, giải quyết chuyện xong, em sẽ ở bên hai ngày đàng hoàng ? Chụp nhanh lên, chậm nữa là trời sáng mất."