Lâm Nhan tự lẩm bẩm cho đang cúi đầu tìm kiếm thuốc mỡ trong hộp thuốc há hốc miệng, ngây ngẩn cả , nhịn tiếng, tươi phụ nữ tự kỷ nào đó, trêu chọc, "Lâm Nhan, mặt em ? Em vứt ở chỗ nào ? Có mau mau thử tìm mặt ?"
Lâm Nhan chế giễu, lập tức trợn trắng mắt, "Anh mới cần mặt mũi , đồ hiểu tình thú. Em thương cần an ủi, còn nhạo em, đàn ông quả thật đều là móng heo lớn*, m.á.u lạnh vô tình, trái tim chai đá."
*Móng heo lớn (大猪蹄子): ngôn ngữ mạng, là từ ngữ con gái để mắng con trai "Đàn ông chẳng ai gì cả", dùng để chỉ những lòng đổi , chuyện suy nghĩ, hoặc dùng để cà khịa đàn ông hiểu phong tình, là thẳng nam chất phác, ngờ nghệch.
"Nằm yên, đừng lộn xộn." Tạ Phong Trần mới thèm trả lời cô, nghiêm mặt động tác cô định nghiêng dậy.
"Aiz! Anh cũng quá nhàm chán đó... Ưʍ..." Lâm Nhan mở miệng la oai oái, ai ngờ bỗng nhiên đàn ông chặn .
Tạ Phong Trần vẫn nhớ mặt Lâm Nhan đang thương, cũng dám dùng lực hôn sâu, chỉ là ngăn chặn cái miệng nhỏ lải nhải , "Bây giờ hài lòng ? Cho dù em biến thành đầu heo cũng ảnh hưởng đến việc mỗi lúc mỗi chỗ đều hôn em cho đến khi sông cạn đá mòn, cho nên, yên tâm ?"
Giọng của đàn ông khàn khàn, khuôn mặt dịu dàng tràn đầy tình ý.
Tim Lâm Nhan run lên, khanh khách , "Hình như em thấy lưng mọc thêm một đôi cánh, thiên thần ? Làm ngọt ngào nha!"
"Mặt còn đau ?" Tạ Phong Trần thời gian cũng đủ , thuận tay gỡ túi chườm đá xuống, hỏi .
"Mới đầu thì lạnh đến tê liệt luôn, gỡ thì ngay lập tức cảm thấy nóng rát. Tạ Phong Trần, em cảm thấy hình như em thích hơn một chút ."
"Mới một chút ? Xem đủ ." Khóe miệng đàn ông khẽ cong lên, mặt mày hòa nhã, ngón tay nhẹ nhàng giúp cô thoa thuốc mỡ.
Thuốc mỡ phối hợp từ những thảo dược Trung Quốc mà thành, thoa lên, lập tức một cảm giác mát lạnh kéo tới, lạnh giảm bớt cảm giác nóng rát mặt, Lâm Nhan thoải mái, cơn mệt mỏi ập đến, nhưng vẫn quên cổ vũ ai , "Vậy cố lên!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-227.html.]
"Ừm, em thật đúng là hề dè dặt chút nào." Người đàn ông khẽ , giọng điệu dù bất đắc dĩ nhưng cất chứa sự cưng chiều.
"Dè dặt ăn cơm ." Lâm Nhan than thở, hai mí mắt bắt đầu đánh .
"Mệt ?"
"Hơi mệt, ngủ một lát."
"Vậy ngủ chút ! Chờ đến lúc ăn cơm sẽ gọi em!" Giọng của Tạ Phong Trần điềm đạm.
"Anh đừng ." Lâm Nhan luyến tiếc cầm lấy tay ôm lấy, giống như một đứa bé cảm giác an .
"Yên tâm, ở đây trông em, hết." Tạ Phong Trần chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, vỗ vỗ nhẹ lưng vai Lâm Nhan, dỗ cô ngủ.
Suy cho cùng thì vẫn tổn thương mà! Mặc dù ngoài miệng , nhưng phản ứng trong tâm lý sẽ lừa gạt khác, khi xảy nhiều chuyện như , còn thể ngủ cũng là một việc .
Có nhiều chuyện, khi ngủ một giấc tỉnh , tâm trạng sẽ đổi trở nên khác, hy vọng khi Lâm Nhan ngủ dậy thể những chuyện phiền lòng quấy rầy nữa.
Chờ nhịp thở của Lâm Nhan định, Tạ Phong Trần mới ôm xoay lưng bước trở về phòng, bộ quãng đường Lâm Nhan cũng thả lỏng tay , Tạ Phong Trần nghiêng dựa giường cùng cô.
Không qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, Tạ Phong Trần lo lắng sẽ đánh thức Lâm Nhan đang ngủ yên trong lòng, lập tức đè lên nút tắt, thấy hiển thị là Tạ, nhẹ tay nhẹ chân buông Lâm Nhan , rời khỏi phòng ngủ.
"Con trai , con đang ở cùng với Lâm Nhan đúng ?" Tính tình Tạ phu nhân vẫn hấp hấp tấp, thẳng như ruột ngựa.
"Vâng, cô đang ngủ."