*Ăn cơm mềm: chỉ đàn ông sống phụ thuộc phụ nữ, việc, chỉ ăn bám, thường dùng trong trường hợp bao nuôi.
Nhất thời Lâm Nhan nhịn thành tiếng, "Bác , đây là con trai ruột của bác đó, bác ghét bỏ như chứ?"
"Nó là một đứa ngang ngược soi mói, cái gì nó dùng đều là nhất, nó ghét bỏ ngốc luôn luôn lừa gạt, phá của, hôm nay đúng dịp chúng nên khiến cho nó chảy m.á.u nhiều một chút." Tạ phu nhân nghĩ đến bản con trai ghét bỏ, lập tức cảm thấy cầm thẻ trong tay là đến lúc báo thù .
Thực Tạ phu nhân hành động của Tạ Phong Trần, khỏi trong lòng bao nhiêu mừng rỡ, đứa con đầu gỗ nhà cuối cùng cũng nghĩ , yêu thương nuôi dưỡng vợ , dù cũng xem là một bước tiến bộ lớn.
"Mẹ, con ghét bỏ , rõ ràng là lời bùi tai, quảng cáo tầm bậy, mua một đống đồ linh tinh về, khác tùy tiện than nghèo kể khổ với , rớt vài giọt nước mắt là vội vàng đưa tiền cho , như là phá của ?"
"Thằng nhóc thối, con còn nữa, con cần mặt mũi ! Nhan Nhan, , mua sắm ." Tạ phu nhân giảng đạo một trận, vô cùng buồn phiền, bà , đành kéo Lâm Nhan về phía .
"Đừng để mệt mỏi quá, buổi trưa nhớ ăn cơm, về thì gọi điện thoại cho , đến đón hai ." Tạ Phong Trần thấy hai bước về phía cũng thèm đầu , ngàn căn vạn dặn, giống như một ông bố già lải nhải.
Hai khoác tay, mau chóng bước cánh cửa cảm ứng.
Cao ốc Hải Thành tổng cộng gồm bốn block lớn - ABCD, nếu thật sự dạo hết thì một ngày cũng đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-230.html.]
Hai tham quan đến giữa trưa thì ăn bữa cơm dinh dưỡng ở một nhà hàng chay, buổi chiều tiếp tục dạo, một lát nghỉ một lát, nhưng thật mua ít thứ. Lúc một cửa hàng châu báu, Tạ phu nhân thấy trang sức Châu Phi mua cho Lâm Nhan, nhưng Lâm Nhan liên tục từ chối. Ngược , cô trúng một chiếc cài áo, hợp với Tạ phu nhân, đợi đến lúc bà toilet thì Lâm Nhan ngược để mua.
Khi rời , ngang qua một cửa hàng thời trang nam, Lâm Nhan nhớ đến dáng vẻ của đàn ông thối buổi sáng lúc khi xuống xe như như nhắc nhở cô mua quà tặng cho , nhất thời cảm thấy chơi vui, hứng thú nổi lên, cùng với Tạ phu nhân tìm kiếm quần áo dành cho nam.
Lâm Nhan chọn cho Tạ Phong Trần một chiếc áo bành tô lông dê màu lam hải quân và một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, dáng của , nhưng mà bình thường đều mặc âu phục giày da, nghiêm túc trang trọng, Lâm Nhan chờ mong thấy mặc áo bành tô đeo khăn quàng cổ, lẽ thật sự đến ná thở !
"Nhan Nhan, ánh mắt của con tệ , quần áo thật sự quá, A Trần mặc chiếc áo khoác kết hợp với khăn quàng cổ màu đỏ chắc chắn sai." Tạ phu nhân dáng vẻ chăm chú, say mê chiếc áo khoác của Lâm Nhan, đành lòng tạt nước lạnh cô. Thằng con trai soi mói của bà, từ khi tiếp nhận công ty chịu đổi phong cách quần áo, chỉ mong đứa nhỏ Lâm Nhan thể thêm một chút sức sống, khói lửa nó.
"Bác gái cũng nghĩ là lắm đúng ! Vậy mua cái ạ?" Nhận sự tán thành, Lâm Nhan vui vẻ nở nụ .
"Hoàn thể, chẳng qua là khăn quàng cổ hình như là kiểu tình nhân, đến lúc đó con với A Trần kết hợp với đồ tình nhân, chắc chắn sẽ vô cùng xứng đôi. Không , cảm thấy quần áo của các con cần đặt may một nữa, tất cả đều chọn theo đồ tình nhân để phối hợp, như cảm giác sẽ lắm đó." Tạ phu nhân giải thích, bắt đầu tự bày tỏ.
"Vậy thì phiền phức lắm, cần ạ, chúng con chỉ cần suy nghĩ bình thường là ạ." Nụ của Lâm Nhan thật bất đắc dĩ, đến cuối cùng lúc về, hai đều túi lớn túi nhỏ, nhiều chiến lợi phẩm.
Hơn năm giờ Tạ Phong Trần đến đón hai cùng ăn tối, hôm nay chọn một nhà hàng đặc sản địa phương riêng tư, cảnh vật chung quanh thanh tịnh, đẽ, lịch sự, tao nhã, trải nghiệm cũng tệ lắm.
Ba ăn chuyện, chủ yếu là Lâm Nhan chuyện phiếm với Tạ phu nhân, lúc Tạ Phong Trần dùng bữa thường sẽ mở miệng.