Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-04-13 09:32:12
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thằng nhóc Nhược Phong cũng ở bên đó, cũng thể thật sự khiến cho nó xông pha đến đầu rơi m.á.u chảy, tiền đầu tư chịu, nhưng yêu cầu duy nhất là nơi phim cách xa Hải Thành một chút." Tạ Phong Trần.

 

"Vì ?" Lục Giản

 

"Chướng mắt." Tạ Phong Trần mới là bởi vì ghen, thấy mấy đứa nó cả ngày nhàn rỗi chuyện gì đến phiền Lâm Nhan .

 

"Nếu thì thật sự lợi cho con nhóc thối Lục Khê quá." Lục Giản hề nghĩ nhiều, còn cho rằng Tạ Phong Trần đang giúp cháu ngoại .

 

Tạ Phong Trần từ chối bày tỏ ý kiến, lợi cho ai cần , chỉ cần tranh Lâm Nhan với , tốn một chút tiền, dùng một chút thủ đoạn nhỏ thể.

 

Chỉ là Lâm Nhan mới , nghĩ đến vài ngày mới thể gặp mặt, chia tay nhớ cô .

 

Lâm Nhan đến Trữ Thành, căn bản kịp nghỉ ngơi bắt đầu bận rộn, bởi vì bài hát "Niết Bàn" chiều sâu, nội dung thể hiện cũng phong phú, MV từ sa mạc của Trữ Thành đến phong cảnh vách đá đỏ, đến hồ núi lửa thần thánh của Thanh Thành, chậm mất thời gian nửa ngày, cuối cùng đến Đôn Hoàng, một ngày. Thời gian thực tế nhiều hơn một ngày so với kế hoạch, nhưng phim thuận lợi ngoài dự kiến.

 

Xe tự lái ngang qua một khe núi , thấy một cánh rừng hồ dương vô cùng mắt, còn những con linh dương tập hợp thành từng đàn trốn , mặt là một vùng ánh vàng óng ánh, đến mức xán lạn, lóa mắt. Mùa những cánh rừng hồ dương ở những nơi khác sớm tàn, ở đây chắc là thiên nhiên ưu đãi. Lâm Nhan vô cùng hưng phấn, chạy quanh trong rừng giống như tinh linh, nhϊếp ảnh gia chụp nhiều tấm ảnh cho Lâm Nhan. Thiên nhiên vô cùng tráng lệ, cần trang điểm, tạo dáng tự thành một bức tranh tả xiết.

 

Đạo diễn quyết định ngay lúc đó để cho Giang Dã và Lâm Nhan thêm một cảnh video ở trong rừng hồ dương.

 

Sau khi Hải Thành, Lâm Nhan vẫn nhớ mãi quên rừng hồ dương , vội vàng những kỷ niệm đẽ trong hành trình phim , Tạ Phong Trần Lâm Nhan tươi hớn hở với rừng hồ dương đến mức nào, sa mạc mênh m.ô.n.g bao nhiêu, nước trong hồ núi lửa trong thế nào, trời xanh , những bức bích họa ở Đôn Hoàng bao nhiêu thần bí và đẽ, mỗi một bức đều như một bông hoa... Cô vui vẻ chia sẻ cảnh vật đường cô thấy, những gì cô , những điều đều là những gì từng thấy, từng tham gia, trong lòng khó chịu và chua xót.

 

Mới ngắn ngủi vài ngày, trong lòng cô, cuộc sống của cô đều những thứ bên ngoài nhét đầy, Tạ Phong Trần cảm thấy mất mát.

 

Mặc dù rằng do công việc của Lâm Nhan cần , nhưng thừa nhận, thậm chí ghen tị với những thể việc chung với cô, thể đồng hành cùng cô, tận mắt thấy những cảnh khiến cô say mê như .

 

Anh càng khó chịu hơn chính là, bởi vì cô ở bên cạnh nên mất hồn mất vía, mà cô ở bên ngoài chơi vui đến quên cả trời đất, quả nhiên là ai yêu thì đó sẽ đáng thương hơn.

 

"Tạ Phong Trần, nếu như cơ hội, nhất định ngoài mà xem, cả ngày bận rộn công việc dù thể kiếm tiền, nhưng mà sẽ bỏ qua nhiều vui thú trong cuộc sống và những cảnh xung quanh. Anh xem những hình ảnh chụp em lắm ? Nhϊếp ảnh gia trực tiếp gửi cho em, còn chỉnh sửa đó." Lâm Nhan là một cơn gió, mỗi khi bay lên thì thể kiềm chế .

 

"Được, em cùng với ." Tạ Phong Trần gắt gao ôm lấy trong ngực, trong lòng tràn ngập ước mong, xem cần sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cho bản , cùng cô đến nhiều nơi, xem những phong cảnh vô cùng tráng lệ trong lời cô .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-236.html.]

 

Lâm Nhan, em nhất định bao nhiêu tiếc nuối, nuối tiếc ở bên cạnh em, chỉ là một ngoài cảm giác bản bỏ lỡ em nhiều, nhiều.

 

Nếu như thể, chỉ nguyện cuộc đời thể cùng em ngắm tất cả phong cảnh tươi khắp nơi.

 

Nếu như thể, bỏ qua một tia sáng nào ánh lên trong đáy mắt em.

 

______________________

 

CHƯƠNG 81:

 

....

 

mà Lâm Nhan chỉ ở nhà một ngày, Sở Mộ Trầm gọi điện thoại đến, "Lâm Nhan, khi nào thì em đến Bắc Thành?"

 

"Ngày mai em bay."

 

"Chuyến bay lúc mấy giờ ? Anh đến đón em." Sở Mộ Trầm khách sáo.

 

"A, cần phiền toái như , em qua đến bên đó tự gọi xe về khách sạn là ." Lâm Nhan đương nhiên ngại phiền , huống chi, mặt tên thối tha đen c.h.ế.t , bây giờ đang chòng chọc điện thoại tay cô, hận thể theo đường tín hiệu qua bên đánh , chút dọa đó.

 

"Em khách sáo gì? Em đường xa đến, gì cũng để cho cương vị chủ nhà chứ, ngày mai khi em tới thì gọi điện thoại cho , mời em ăn cơm."

 

Lâm Nhan: "..."

 

Cô còn đồng ý mà!

 

Ảnh đế quá nhiệt tình, nếu cô vẫn liên tục từ chối vẻ lễ phép, "Vậy , sáng mai mười một giờ em đến sân bay, chúng cùng ăn cơm trưa !"

 

Lâm Nhan tắt điện thoại thì đối diện với ánh mắt u ám, lạnh lùng của Tạ Phong Trần, "Ngày mai cùng với em."

Loading...