Thật sự là buồn phiền quá !
Thầy Sở , hòa động, lịch sự galant, còn thể trọng nghĩa giúp đỡ, Lâm Nhan thật sự kính trọng , coi là bạn bè, nếu thật sự tâm tư gì nên, Lâm Nhan cảm thấy bản thể dùng d.a.o sắc chặt đay rối, mất bạn .
Mấu chốt là vai diễn Ảnh đế giới thiệu cho cô chỉ sợ cũng ngâm nước nóng theo.
Tiếc quá, cô còn thích vai diễn trong bộ phim đó.
Suy nghĩ của Lâm Nhan bay tán loạn, theo Sở Mộ Trầm khỏi sân bay, lên xe rời , cả dọc đường đều gì cả.
Lúc ăn cơm, Lâm Nhan thấy cả một bàn đồ ăn đều là những món bình thường cô thích ăn, tâm trạng càng thêm phức tạp, cầm đôi đũa xuống tay thế nào.
"Nhân lúc còn nóng ăn , đều là những món em thích đó." Sở Mộ Trầm cô hề động đũa, hồi hộp.
Lâm Nhan hít sâu một , buông đũa xuống, quyết định vẫn nên rõ ràng một chút, "Thầy Sở, chuyện gì yêu cầu em ?"
"Vì hỏi như ?" Sắc mặt Lâm Nhan quá mức nghiêm túc, trái khiến cho Sở Mộ Trầm buồn , tâm trạng hiểu thoải mái hơn một chút.
"Anh đối với em quá, em nhận thì sẽ hổ. Hơn nữa, em thật lòng, đừng để ý, lấy kinh nghiệm của em mà , nếu một đàn ông lý do gì mà đối với một phụ nữ, thì là tình ý với cô hoặc là ý đồ với cô , thầy Sở, thì thuộc loại nào?" Lâm Nhan nhíu mày, vẫn là hết lời trong lòng thì thoải mái hơn.
"Em cảm thấy thế nào?" Sở Mộ Trầm nhướn mày, cảm thấy thú vị.
"Em cảm thấy ác ý với em, như đừng là thật sự thích em nha? Sao thể chứ? Em với em bạn trai ! Anh thích em như cũng kết quả !" Lâm Nhan càng thì mặt mày càng nhăn , thật sự buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-241.html.]
"Anh thể thích em ?" Sở Mộ Trầm thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, nhịn khẽ , .
"Không , em thật sự coi là bạn, thậm chí là thần tượng, thích em khác gì thích phụ nữ chồng, khiến em thoải mái, nếu thật sự như , về chúng thể tiếp tục qua nữa." Lâm Nhan trịnh trọng bày tỏ, , mặc dù tiếc nhưng cô cảm thấy đau dài bằng đau ngắn.
"Lâm Nhan, em đúng là hề khéo léo chút nào, thừa nhận thích em..." Giọng của Sở Mộ Trầm bất đắc dĩ, nhưng cũng nổi giận, ngược cảm thấy Lâm Nhan như càng khiến khác thích hơn.
"Dừng , đừng tiếp, em cảm thấy bữa cơm cần ăn nữa." Lâm Nhan đột nhiên dậy, sắc mặt tệ, còn lạnh lùng nay từng , cô rõ ràng dễ hiểu, Sở Ảnh đế còn như thì đừng trách cô trái.
"Lâm Nhan, em đừng kích động, thích em, cũng chỉ xem em là em gái mà thích thôi, cho em chuyện của nhà , thật ..."
"Anh là với em dáng vẻ của em giống , cảm thấy em thể là em gái thất lạc nhiều năm qua của á? Làm thể ? Anh với em giống chút nào !" Lâm Nhan trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu cũng thể tiêu hóa tin tức .
Trong nguyên tác cũng về thế của Lâm Nhan mà!
Làm cốt truyện theo hướng cẩu huyết thì thể trở nữa !
Thật sự Lâm Nhan bố siêu cấp lợi hại ?
Nếu vì bao nhiêu năm như cũng chịu tìm cô!
Trong lúc nhất thời, cảm xúc trong lòng Lâm Nhan lẫn lộn, là cảm giác gì.
"Lâm Nhan, chuyện lẽ vô lý, nhưng đó thật sự là sự thật, của mắt đang trong bệnh viện tiếp nhận điều trị, nếu như em tin, thể cùng đến gặp bà . Đến lúc đó xét nghiệm ADN, thứ sẽ rõ ràng." Vẻ mặt của Sở Mộ Trầm lo lắng, cố gắng thuyết phục Lâm Nhan tin tưởng .
Mặc dù chậm chạp nhận Lâm Nhan, nhưng tất cả việc của Lâm Nhan, nhà họ Sở điều vô cùng rõ ràng rành mạch, thậm chí xét nghiệm huyết thống nhà họ Sở cũng , Lâm Nhan chính là nhà họ Sở.