"Yên tâm, đàn ông của em để chút việc nhỏ đó mắt." Nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của Lâm Nhan, Tạ Phong Trần bật .
Người lớn mà tâm tư sâu như , chuyện gì cô cũng rõ, e là nén ở trong lòng lâu, bây giờ mới chịu !
Lâm Nhan trêu tới mức đỏ mặt, "Em gây phiền phức cho , yên tâm trở về ! Lúc nào cũng ở công ty thì tiện việc, tất cả đều việc xoay quanh giờ giấc của , giờ giấc đảo ngược, tăng ca cả ngày cũng vất vả, chờ phim xong em sẽ về liền mà."
"Vợ chồng nhà họ Lâm dời tất cả hận thù lên , như cũng . Ít nhất bọn họ sẽ tìm em gây phiền phức." Tay Tạ Phong Trần xoa xoa vành tai phiếm hồng của Lâm Nhan, ngắm nghía một hồi, nghiện.
Lâm Nhan sờ đến ngứa ngáy cả , nhịn mà , "Tình cảm dành cho em sâu đậm như , đột nhiên em cảm thấy bản nhặt bảo vật ."
"Chẳng lẽ bảo bối bé nhỏ của em ?"
Lâm Nhan gì mà chỉ trợn trắng mắt, "Oa... Anh đừng khiến em buồn nôn, một đàn ông như mà cả ngày đều nhỏ bé !"
"Được, bảo bối của em, em mới là bảo bối yêu dấu của , nếu nỡ xa em chứ?" Tạ Phong Trần ôm chặt Lâm Nhan trong lòng, giọng điệu tràn đầy lưu luyến và nỡ.
Lâm Nhan ôm chặt ngực, trong lòng thỏa mãn an tâm, nhịn mà ôm , hờn dỗi , "Đã lớn từng mà còn dính dính dán dán như thiếu niên cấp ba , chờ em xong bộ phim , em sẽ nhận công việc đầu năm, tới lúc đó sẽ thời gian ở bên cạnh ."
"Uhm, tới lúc đó em ở bên cạnh mỗi ngày." Tạ Phong Trần mở miệng, quả thật việc ở Hải Thành nhiều, ở bên ngoài trong thời gian dài chung quy sẽ những chỗ thể nào với tay tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-269.html.]
Nếu Lâm Nhan như , cũng cố chấp.
"Được, sẽ ở cạnh mỗi ngày." Giọng Lâm Nhan kiên định, đồng ý với .
"Anh gọi Trần Sảng mua vé máy bay, vài ngày nữa sẽ đến thăm em, em đừng tự giày vò bản tới phát bệnh nữa." Tạ Phong Trần lo lắng dặn dò, tựa như bố già sắp khỏi nhà.
"Anh đừng với em như nha! Anh mà em nỡ ." Trong lòng Lâm Nhan ấm áp, cô rầu rĩ .
"Hiếm khi em nỡ xa , thật sự nên vui vẻ cảm động." Tạ Phong Trần cũng khổ sở thôi, ê ẩm trong lòng, nhẹ nhàng đặt môi Lâm Nhan một nụ hôn.
Lâm Nhan cũng đáp , hai , "Lưu luyến rời y hệt như sinh ly tử biệt đó."
"Đừng bậy bạ, chúng sẽ bên trọn đời." Tạ Phong Trần bất mãn cắn cô một cái, thích cô chia ly gì đó.
Sinh ly tử biệt cũng câu lành gì, là điềm .
Cuối cùng Tạ Phong Trần cũng trở về Hải Thành nhưng vẫn luôn bay đến thăm Lâm Nhan, cô thấy bôn ba vất vả, đau lòng chết! mỗi cô khuyên, đều nên cô dứt khoát yên tâm ở đây phim, ngược cũng thoải mái.
Đêm Giáng sinh là ngày đóng máy, đoàn phim phát cho tất cả táo bình an bọc tinh xảo, còn tặng lễ vật cho , bọn họ tụ tập chung một chỗ cùng trải qua một buổi tối vui vẻ thoải mái. Sở Mộ Trầm đưa Lâm Nhan về phòng, khi rời khỏi, do dự nhưng vẫn mở miệng, "Phim đóng máy, ngày mai về thăm nhà với ?"
"Anh ơi, em hứa sẽ về Hải Thành thăm Tạ Phong Trần." Lời Lâm Nhan do dự, cô về nhà họ Sở.