Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 276

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:24:28
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyến bay của Lâm Nhan lúc tám giờ rưỡi sáng, vốn định ăn sáng qua loa một , ai ngờ Tạ Phong Trần kiên trì đưa cô đến sân bay, giờ thủ tục 40 phút mà vẫn lưu luyến nắm tay cô chịu buông.

 

Lâm Nhan bất đắc dĩ nhắc nhở , "Nếu em , e là lên kịp chuyến bay ."

 

"Uhm." Tạ Phong Trần trầm thấp lên tiếng, mười ngón tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô tý dấu hiệu sẽ buông .

 

Lâm Nhan thở dài, cô dường như thể hiểu loại cảm xúc quyến luyến của , nếu thể cô cũng xa nhưng cô thể đến nhà họ Sở, "Được , em mấy ngày về, nếu thật sự lo lắng thì cùng em ."

 

"Thật ? Em đồng ý cho đến nhà họ Sở gặp bố em ?" Đôi mắt Tạ Phong Trần sáng lên, lộ sự hưng phấn và kích động, Lâm Nhan dẫn gặp bố , là ý suy xét đến việc kết hôn ?

 

Nghĩ khả năng như , Tạ Phong Trần hận thể lập tức đặt thêm một vé máy bay để cùng Lâm Nhan.

 

Sở Mộ Trầm và bố Sở dường như hài lòng về , nếu như đến Bắc Thành để chính thức mắt, chắc chắn thể như , nhất định tính , tranh thủ một phát ăn ngay.

 

"Uhm, tại ? Anh đồng ý thì cùng em thôi! Thật em hồi hộp, nhà họ Sở vẫn còn xa lạ với em, nhưng nếu em lựa chọn sẽ nhận bọn họ nhà thì thể bỏ dở nửa chừng. Em Sở Mộ Trầm Sở bệnh và bà gặp em.Tạ Phong Trần, đừng lo em sẽ trở về, thời gian thật sự còn sớm nữa, chờ em sẽ một bí mật, chuyện đó thể giải quyết tất cả băn khoăn hiện tại của ." Lâm Nhan giờ, sốt ruột, vốn định cho chuyện cô xuyên sách nhưng thời gian thật sự còn kịp, vẫn nên để !

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-276.html.]

"Được, lúc về nhớ gọi đến đón em." Tạ Phong Trần cầm tay Lâm Nhan đặt lên môi hôn một cái, ánh mắt lộ vẻ sâu xa.

 

Bỗng nhiên Lâm Nhan nghiêng hôn lên môi một cái, khẽ : "Về sớm chút , em đây."

 

Ba giờ , một chiếc xe thể thao màu xám bạc ở Bắc Thành, Lâm Nhan vuốt tóc khẩn trương hỏi Sở Mộ Trầm đủ loại vấn đề, "Em gấp quá nên vẫn chuẩn quà cáp gì, tay tới bệnh viện như , thật sự chứ? Nếu tìm một cửa hàng bán hoa dừng một chút, em mua một bó hoa nha!"

 

"Nhan Nhan, gặp ruột của mà em hồi hộp gì ? Trong lòng , lễ vật gì cũng đều quý giá bằng em." Lần đầu tiên Sở Mộ Trầm thấy Lâm Nhan dáng vẻ bồn chồn lo lắng như , an ủi cô.

 

"Quan trọng em ..." Lâm Nhan sơ ý lỡ miệng, suýt chút nữa thốt Lâm Nhan chân chính, may mà cô dừng đúng lúc.

 

Cô cảm thấy năm đó nhà họ Sở vì mất con gái mà vẫn luôn sống trong khốn khổ, cô đành lòng, hơn nữa cô còn hành động của bố Sở và Sở Mộ Trầm cảm động mới nhận bọn họ.

 

Sở cũng là ruột của nguyên chủ, mang thai mười tháng, mẫu tử liền tâm nên chắc Sở thể phát hiện sự khác thường của cô nhỉ?

 

Lâm Nhan càng nghĩ càng rối loạn, sắc mặt cũng tự nhiên.

 

"Được , thật hết cách với em, nếu em đang gặp ruột của , còn tưởng dáng vẻ của em là chuẩn đánh trận, dẫn em mua quà tặng , đó sẽ đến cửa hàng bán hoa mua hoa ?" Sở Mộ Trầm bất đắc dĩ thở dài, tạo áp lực quá lớn cho Lâm Nhan, đương nhiên sẵn lòng cưng chiều và phối hợp với cô để cô thả lỏng một chút, coi như tạo trạng thái thoải mái nhất cho cô gặp .

Loading...