Dù rằng bố Sở và Sở Mộ Trầm đã cố gắng an ủi cô nhưng tâm trạng Lâm Nhan vẫn vô cùng nặng nề, niềm vui vì vừa mới nhận người thân cũng bị một câu "ung thư dạ dày thời kỳ cuối" dập tắt.
Dù vậy Lâm Nhan vẫn thấy được an ủi, trước khi xuyên sách, mỗi khi nhớ mẹ cô chỉ có thể nhìn ảnh chụp, dốc hết sức để nhớ từng chút từng chút hồi ức liên quan đến mẹ. Nhưng trong thế giới này, mẹ thật sự đứng trước mặt cô, dù rằng có lẽ việc này chỉ là sự trùng hợp, mẹ Sở và mẹ cô có vẻ ngoài giống nhau, nhưng đối với Lâm Nhan, như thế này cũng đã đủ quý lắm rồi. Trong khoảnh khắc cô nhìn thấy mẹ Sở, cô tựa như đã tìm được nơi thuộc về mình trong thế giới này.
Có rất nhiều điều tiếc nuối cô không kịp làm trong thế giới kia, vậy thì cô sẽ bù đắp trên người mẹ Sở. Cô muốn ở bên cạnh chăm sóc mẹ Sở thật tốt, phải quan tâm mẹ thật tốt. Sau đó bọn họ sẽ cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi du lịch, cùng nhau ăn ngon và cùng làm rất nhiều chuyện mà cô đã từng muốn thực hiện với mẹ.
Hai người bọn cô đều là người cùng cảnh ngộ, một người cần con gái, một người cần mẹ, đối với cả hai mà nói thì đều là sự an ủi tốt nhất.
Lâm Nhan không biết mình còn cơ hội trở lại thế giới của mình hay không nhưng nếu cô còn ở trong này thì cô sẽ xem mẹ Sở như mẹ của mình.
Nhà họ Sở y hệt với tưởng tượng của cô, một căn nhà lớn kiểu xưa, nhìn có vẻ rất thoải mái, có một nét cổ kính và cảm giác quý tộc nhưng cách trang trí và bày biện tỉ mỉ ở bên trong không làm mất đi sự ấm áp. Phòng của cô được bọn họ cố ý trang trí, nhưng bên trong có rất nhiều đồ đã hơi cũ, nghe nói do mẹ Sở khăng khăng muốn trang trí phòng cho con gái bị thất lạc, bất cứ món đồ chơi hay quần áo nào bà thấy thích đều sẽ mua và lưu trữ trong phòng con gái.
Lâm Nhan quan sát khắp căn phòng, cảm thấy đây chính là một người mẹ có một tình yêu sâu nặng dành cho con gái, nhưng nghĩ đến bệnh của mẹ, trong lòng cô không nhịn được mà thấy khổ sở, tiếc hận thay nguyên chủ.
Lâm Nhan cất những món đồ chơi đó vào một góc, những thứ này là sự yêu thương thuộc về nguyên chủ, cô sẽ không chiếm lấy nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-279.html.]
Trong lòng Lâm Nhan có một quyết định, cô gọi điện thoại cho Tạ Phong Trần, "Tạm thời em sẽ không về Hải Thành đâu."
Trong lòng Tạ Phong Trần nhất thời trầm xuống, "Tại sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ em bị bệnh ung thư dạ dày thời kỳ cuối, tình trạng hiện tại không lạc quan như đã tưởng tượng, em muốn ở bên cạnh chăm sóc mẹ, mẹ em vẫn luôn nhớ về em nhiều năm như vậy, em không muốn xa mẹ trong thời điểm khó khăn nhất." Lâm Nhan "báo cáo" đúng sự thật, loại chuyện này không có gì phải giấu giếm.
"Có phải em rất đau lòng không? Đừng khóc nhè, anh có một người bạn là chuyên gia đứng đầu trong lĩnh vực này, anh sẽ liên hệ với cậu ấy giúp em, nhờ cậu ấy đến hội chuẩn cho mẹ em. Anh và em cùng nhau nghĩ cách, em ở bên đó phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, chờ anh xử lý hết công việc thì lập tức qua đó với em." Tạ Phong Trần bình tĩnh an ủi Lâm Nhan, lại còn trực tiếp đề xuất biện pháp giải quyết.
"Được, cám ơn anh!" Mũi Lâm Nhan cay cay, rầu rĩ nói lời cảm ơn.
"Lâm Nhan, anh không thích em nói hai chữ này, không thích em quá khách sáo với anh. Người nhà của em cũng là người nhà của anh, những chuyện này đều là những việc anh nên gánh vác cùng với em, em phải giữ gìn sức khỏe đó." Tạ Phong Trần không thích thái độ khách sáo này của cô nên nghiêm túc nhắc nhở. Nhưng anh nghĩ tới giờ phút này Lâm Nhan đang khổ sở lại nhịn không được mà thấy đau lòng.
Đồng thời, trong lòng anh cũng nổi lên nghi vấn, trước ngày hôm nay, anh không thấy Lâm Nhan có bao nhiêu tình cảm sâu sắc với nhà họ Sở và mẹ ruột của mình, sao vừa mới gặp mặt thì tình cảm lại sâu nặng tới như vậy?
Có lẽ là do mẹ Sở bệnh nặng cho nên sức nặng tình thân trong lòng cũng tăng lên, dù sao cũng là m.á.u mủ tình thâm, anh cũng không ngờ mẹ Sở lại bệnh nghiêm trọng đến vậy.
"Được rồi, em không nói cám ơn nữa. Nói chuyện chính đi, anh có thời gian cứ tới đây nhé! Mẹ em cũng muốn gặp anh." Trong lòng Lâm Nhan ấm áp, hít sâu một hơi rồi mở miệng, mẹ Sở cũng như mẹ cô vậy. Lâm Nhan muốn mẹ Sở gặp Tạ Phong Trần cũng xem như mẹ mình đã gặp, đối với cô mà nói thì đây chính là một loại hình thức toàn vẹn khác.