Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-04-23 03:12:55
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cũng sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ, Lâm phu nhân không nói tiếp nhưng nhìn vẻ mặt ảm đạm của bà, hốc mắt đỏ lên, Lâm Nhan cũng đoán được bà đã biết chuyện ông Lâm... chuyện ông Lâm có con riêng ở bên ngoài.

 

Haizz!

 

Vẫn là do mẹ Sở tự mình đa tình, hiện giờ Lâm phu nhân đổ hết mọi chuyện của Lâm Sanh lên đầu cô, làm gì sẽ cho mẹ con cô sắc mặt hòa nhã.

 

"Lâm phu nhân, tôi không có bất cứ ý định khoe khoang hay bố thí gì cả, bây giờ tôi là người đã sắp c.h.ế.t nhưng trước khi chết, tôi vẫn muốn làm chút chuyện trong khả năng cho phép. Tôi thấy Lâm phu nhân là người mẹ tốt, nếu bà gặp chuyện khó khăn trong cuộc sống thì nhà họ Sở chúng tôi sẵn lòng hỗ trợ, Nhan Nhan cũng sẽ làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng bà." Sở mẹ bất đắc dĩ cười, biết Lâm phu nhân hiểu lầm mình nên bà bình tĩnh giải thích.

 

"Một khi đã như vậy, bà có thể nói Lâm Nhan buông tha cho con gái của tôi không? Cho con gái của tôi sớm ngày xuất ngày ra tù và đoàn tụ với tôi được không?" Lâm phu nhân tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng.

 

"Lâm phu nhân, bây giờ là xã hội pháp trị, thứ con gái va chạm phải là pháp luật, thứ lỗi cho tôi lực bất tòng tâm. Tôi nói trợ giúp là có thể giúp đỡ bà thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn kể từ giờ phút này, nếu bà đồng ý..." Mẹ Sở sửng sốt, sau đó mới giải thích.

 

"Hoàn cảnh tôi có gì mà khó khăn? Chẳng phải các người đều mong tôi gặp chuyện không may hay sao? Lâm Nhan, Lâm Sanh ngồi tù, có lẽ trong lòng cô rất vui đúng không? Bây giờ bố nuôi cô cũng như vậy... Uổng công trước giờ tôi thương cô như thế, cô báo đáp tôi như vậy sao? Tôi biết, hiện tại cô đã tìm được bố mẹ ruột có quyền có thế hơn nhà họ Lâm, e là cô không để người mẹ nuôi như tôi vào mắt rồi." Lâm phu nhân nâng cao giọng, cố ý che giấu nội tâm không tự tin.

 

"Ngài yêu thương tôi dĩ nhiên tôi cũng vậy, ngài dưỡng dục và chăm sóc tôi nhiều năm, sao tôi lại không tin tưởng và ỷ lại ngài như mẹ ruột chứ. Tình yêu luôn đến từ hai phía, trong hai năm Lâm Sanh trở về, tôi bàng hoàng, bất lực và rất bế tắc nên đã phạm vào sai lầm. Nhưng sau đó, tôi đã thông suốt rồi, Lâm Sanh là con gái ruột của ngài, đương nhiên ngài phải yêu thương. Tôi cứ cố gắng chen vào giữa sẽ khiến ngài khó xử, tôi rời khỏi mới là sự lựa chọn đúng đắn cho tất cả mọi người. Hôm nay, lòng của ngài đối với tôi cũng không giống lúc trước, sao ngài có thể yêu cầu tôi giống lúc trước được?" Lâm Nhan cảm thấy bản thân mình quá mềm lòng, có lẽ từ lúc biết được ông Lâm nɠɵạı ŧìиɧ ở bên ngoài, còn có con riêng, cô vẫn luôn cảm thấy Lâm phu nhân rất đáng thương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-287.html.]

"Đúng, cô nói rất đúng, bản thân tôi không tốt, tôi có tư cách gì mà yêu cầu cô làm thế này thế kia? Sanh Sanh phạm sai lầm, đúng là nên trả giá, cũng không trách cô được, đều là tôi sai, tôi không chăm sóc cho cô thật tốt cũng không quan tâm Sanh Sanh, thậm chí ngay cả chồng mình cũng không giữ được..." Đột nhiên, Lâm phu nhân tựa như bị gì đó đả kích, vẻ mặt cực kỳ thất bại, trên mặt tràn đầy vẻ đau thương.

 

"Ngài cùng đừng đau lòng, ngài đã có tuổi rồi, giữ gìn sức khỏe mới là điều quan trọng nhất." Lâm Nhan thở dài, an ủi một câu.

 

Đối với Lâm phu nhân, cô thật sự không thể có được tình cảm mẹ con gì, cô chỉ có thương hại.

 

"Giữ gìn sức khỏe? Tôi nghĩ tôi phải c.h.ế.t sớm một chút mới tốt, bây giờ lão Lâm suốt ngày chỉ biết ở cùng với con hồ ly tinh kia. Ông ta đúng là giấu giếm hay thật, đứa con hoang kia cũng đã sáu tuổi, kế tiếp nó sẽ thừa kế gia nghiệp từng chút từng chút một, đợi Lâm Sanh trở về, tôi sợ là không giữ được bất cứ thứ gì cho nó rồi." Lâm phu nhân có hơi cam chịu.

 

"Nếu bà muốn tranh giành thể diện, vậy thì đừng ly hôn, nhất quyết không cho con riêng vào nhà. Nếu bà muốn tiền tài, vậy thì thu thập chứng cớ, khiến tra nam lật thuyền, mình không rời nhà nhưng mà hai người đã làm vợ chồng mấy chục năm, muốn để ông ta trắng tay cũng không phù hợp với tình hình thực tế nhưng có chứng cứ trong tay, chắc chắn bà có thể giành được điều kiện có lợi nhất cho mình. Tôi có người bạn là luật sư, nếu bà cần thì có thể tìm ông ấy cố vấn." Mẹ Sở căm thù tra nam đến tận xương tủy.

 

Hai lão phu nhân càng nói càng hăng say, bàn nhau làm thế nào trừng trị tra nam, thậm chí còn đi sâu vào nghiên cứu. Lâm Nhan nghe tới nỗi nhức cả đầu, mãi cho tới lúc Tạ Phong Trần tìm đến, phía sau còn có Tạ phu nhân, cuối cùng Lâm Nhan cũng được cứu trợ. Tạ phu nhân cũng lòng đầy căm phẫn gia nhập vào quân đoàn thảo phạt tra nam.

 

Lam Nhan bất đắc dĩ liếc nhìn Tạ Phong Trần một cái, hối thúc anh tranh thủ rời khỏi.

 

Bên ngoài đã có bố và Sở Mộ Trầm tiếp khách, hai người trực tiếp trở về phòng.

 

Trong phòng, hai người nằm trên giường phủ đầy hoa hồng và hoa bách hợp, Tạ Phong Trần ôm chặt Lâm Nhan, thỏa mãn than thở, "Thật tốt, rốt cuộc em đã thành Tạ phu nhân của anh rồi, từ nay về sau cả người em đều do anh quản lý, phải ngoan, phải nghe lời!"

Loading...