"Đương nhiên là thử thách xem cô đủ tư cách trở thành cháu dâu nha, nhà họ Tạ là danh gia vọng tộc, coi trọng lễ nghi, đạo hiếu, nếu cô biểu hiện , ông cụ đồng ý sớm một chút, đến lúc đó chắc chắn ông cụ thể yêu cầu thiếu gia về nhà sống cùng cô vui vẻ qua ngày." Dì Lưu là do nhà họ Tạ sắp xếp , ở biệt thự hai năm, vợ chồng chủ nhân hòa thuận, một thì nhiều năm về nhà, một thì cả ngày mang bộ mặt lạnh lùng nghiêm khắc, là vợ chồng, rõ ràng còn bằng dưng nước lã.
hai năm nay ông cụ Tạ cũng nhúng tay , mấy ngày hôm ông chủ mới trở về nhà, hôm nay ông cụ tới đây, bà cảm thấy hai vợ chồng vẫn còn đường cứu vãn.
Lâm Nhan miễn cưỡng , nụ đạt đến đáy mắt, cô với Tạ Phong Trần cũng ly hôn, còn sống cái gì nữa, thật sự là buồn .
Lâm Nhan tập trung nấu mì, dù rằng nguyên chủ là một tiểu thư mười đầu ngón tay dính nước, nhưng khi xuyên qua cô sống cuộc sống tự lập, cũng tự việc nhà, một tô mì cũng chuyện gì khó, khó chính là để nấu ngon thôi.
mà cô cũng lấy lòng ông cụ, xong nếu ông cụ ăn thì ăn, nếu ăn thì cứ để dì Lưu .
"Rất nhạt, nhà cô nghèo đến nỗi mua nổi chút muối ?" Ông cụ ăn miếng thứ nhất, ngay lập tức cau mày.
"Thức ăn đều nấu đến nhũn, cô trực tiếp nấu đồ ăn thành bùn luôn ?" Vẻ mặt ông cụ ghét bỏ.
"Cô xem , mì nát thành hình gì ? Đều trở thành soup gnocchi*, một chút cảm giác nhai cũng ..." Ông cụ soi mói thành nghiện.
*Gnocchi: là loại viên bột nhỏ, độ bông, mềm mịn, như một chiếc bánh bao nhỏ, bé bằng ngón tay, là một sự biến tấu của pasta.
Lâm Nhan còn gì để , ghét bỏ như thế thì đừng ăn nữa là mà?
Cô là cô nấu ông còn cô , bây giờ bắt bẻ, coi như cô hiểu, ông cụ Tạ cũng là chủ nhân dễ hầu hạ.
May mắn cô sáng suốt, quyết đoán, sớm ly hôn với Tạ Phong Trần, nếu ở nhà họ Tạ còn ông cụ ghét bỏ đến c.h.ế.t ?
Tạ Phong Trần cửa thì lấy ông nội nhà trợn trừng mắt chỉ trích một tô mì, kén cá chọn canh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-34.html.]
bắt bẻ thì bắt bẻ, động tác tay cũng thành thật đưa hết trong miệng.
Còn Lâm Nhan bên cạnh bàn ăn thì mang bộ dạng ngoan ngoãn dạy dỗ, khung cảnh khỏi lạ lùng đến cỡ nào.
Lâm Nhan phát hiện Tạ Phong Trần ở cửa đầu tiên, vẻ mặt vui vẻ như thấy cứu tinh, giọng mang theo vui sướиɠ nhè nhẹ đến chính bản cô cũng nhận thấy, "Anh về ?"
"Ừ." Tạ Phong Trần quen với vẻ nhiệt tình thiết của Lâm Nhan, khuôn mặt cô xán lạn, long lanh, giọng chút tự nhiên.
"Anh mau chóng giải quyết , đừng để chuyện xảy nữa." Lâm Nhan ghé sát , hạ thấp giọng bên tai Tạ Phong Trần, thở như lan.
Tạ Phong Trần cảm thấy bên tai một cơn gió mát thổi qua, thổi đến mức ngứa ngáy, tê dại, đôi mắt chợt lóe lên, khom bước đến bên cạnh bàn ăn, cúi đầu chào ông cụ: "Ông nội, trễ thế ông đến bên ? Ông chuyện gì thì gọi điện thoại cho con, con sẽ trở về."
"Chờ trở về? Chỉ sợ đến khi chết, cỏ mọc đầy mộ cũng gặp mặt !" Ông cụ Tạ uống một ngụm nước mì, hừ lạnh trong mũi một tiếng, bất mãn liếc đứa cháu trai nhà , trong lòng buồn bực đến phát hoảng.
Hôm qua ông cho gọi điện thoại cho nó, thằng nhóc thối cũng nhắn cho ông một câu nào.
Ông sốt ruột chờ đến chơi với ông, nuôi nó khôn lớn đến bằng , kết hôn hai năm cũng mang thằng chắt về cho ông ôm một cái, đúng là một thằng bỏ .
"Thân thể ông mạnh khỏe, sống thêm ba mươi năm nữa cũng thành vấn đề, là con , nếu ông chuyện gì cứ thẳng với con." Tạ Phong Trần chút đau đầu, ông nội càng lớn tuổi càng giống như đứa bé .
Tên c.h.ế.t tiệt ngoan ngoãn lời như cũng là đầu tiên Lâm Nhan thấy, chút mới lạ, trong lòng còn chút vui vẻ.
mà hai ông cháu chuyện vui vẻ, cô cũng lười xem, rón rón rén tính chuồn êm lên lầu nghỉ ngơi, ai ngờ mới động chân một cái, ánh mắt khôn khéo, quắc thước của ông cụ thẳng tắp b.ắ.n , đáng sợ đến mức khiến tóc gáy cô dựng , tiến thoái lưỡng nan.
"Con chạy cái gì? Lại đây." Dù tuổi ông cụ Tạ cao, nhưng khí thế cũng yếu, lệnh một tiếng tràn đầy uy nghiêm.