"Ôi chao, hiện giờ thanh niên các cô các thích nũng , con thể nũng nịu với thiếu gia, thơm thơm , dỗ dành , ôm một cái lúc mệt mỏi, một vài lời động viên, hoặc con còn thể quan tâm , đợi đến khi tình cảm và sự thấu hiểu nhất định sẽ mềm lòng. Ngày dì còn ở nhà cũ, quản gia ở đó coi thiếu gia như cháu trai mà đối xử, nên thiếu gia cư xử cũng tôn trọng với lão quản gia." Dì Lưu Lâm Nhan đầy hứng thú, sắc mặt vui vẻ, rủ rỉ .
Lâm Nhan trợn mắt há hốc mồm, dì Lưu ngày ngày ngoại trừ việc nhà, quanh quẩn bên nhà bếp hết sáng trưa chiều tối tối chiều trưa sáng, mà đạo lý dỗ dành đàn ông đấy như .
là gừng càng già càng cay.
mà đề nghị của dì Lưu khiến cho Lâm Nhan thể tiếp nhận.
Thơm thơm, ôm ôm, nũng… Chỉ cần nghĩ đến sẽ những thứ đó với Tạ Phong Trần cô cảm thấy da gà da vịt rơi đầy , thể nào chấp nhận .
Cô vội vàng bưng cốc nước lên uống một ngụm, bình tĩnh một chút.
"Tục ngữ , vợ chồng đầu giường cãi cuối giường hòa, Lâm tiểu thư nếu thông suốt thì cần áp dụng , tóm đàn ông giường thì gió bên tai chẳng là thích thổi lúc nào thì thổi ?"
Dì Lưu Lâm Nhan nghiêm túc cân nhắc, trong mắt cũng lóe sự hưng phấn.
Thật là gần đây tính tình của Lâm tiểu thư trở nên gần gũi bình dị hơn một chút bà mới dám to gan mở miệng nhiều như , nếu là ngày , còn lâu bà mới dám.
Có điều cuối cùng thiếu gia cũng chịu đồng ý về nhà, Lâm tiểu thư xinh như , dáng vẻ hai đều giống hệt thần tiên, xứng đôi lứa, nếu chung sống vui vẻ, chừng sang năm thể cho ông cụ Tạ bồng chắt trai .
Lâm Nhan còn kịp nuốt một ngụm nước nào những lời kinh hãi thế tục của dì Lưu cho sặc sụa, ho khan liên tục, khuôn mặt ho đến đỏ bừng, nước mắt cũng trào .
Dì giúp việc bình thường qua lời nào, nghĩ tới mở miệng một cái khiến nhà nhà kinh ngạc. Lâm Nhan cảm thấy xem nhẹ phụ nữ tuổi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-51.html.]
Dì Lưu vội đưa tay vuốt lưng cho Lâm Nhan xuôi, chờ cho Lâm Nhan khó khăn lắm mới bình thường , thì mở miệng hỏi, "Con và thiếu gia kết hôn hai năm mà vẫn động phòng ư?"
Mặt Lâm Nhan như sét đánh, suýt chút nữa thì chút sức còn cũng bay mất, sắc ửng hồng mặt còn tan hết càng thêm nóng bừng, lỗ tai và cổ cũng nóng lên, dì Lưu cái chuyện trong sáng gì đây...
Bây giờ tuổi đều tinh mắt như thế ?
"Con cần thẹn thùng, dì là từng trải, thiếu gia còn thấy điểm của con ! Con ưu tú như , nếu như sẵn sàng thì nhanh chóng động phòng với , sớm sinh em bé một chút, như thể nắm thiếu gia gắt gao trong lòng bàn tay, cũng để cho mấy con hồ ly tinh ngoài hưởng lợi chứ!"
"Dì Lưu, dì, con mang điện thoại, nếu dì gọi điện giúp con hỏi thử một chút xem hôm nay thiếu gia nhà dì về ?" Lâm Nhan thật sự dì Lưu cho kinh ngạc đến gì, chỉ nghĩ mau chóng dời sự chú ý của dì .
Lâm Nhan cảm kích tấm lòng thật tâm giúp đỡ của dì Lưu, nhưng dì là cô và Tạ Phong Trần ly hôn . Cô cũng ý định giải thích, chỉ yên lặng ăn bữa tối.
"Được, để dì gọi luôn." Dì Lưu vui mừng mặt, cho rằng Lâm Nhan chỉ là ngượng ngùng, lập tức về phòng gọi điện cho trợ lý của Tạ Phong Trần.
Lâm Nhan ăn như rồng bay gió cuốn hết một bát cơm, thèm giữ hình tượng ăn thêm vài miếng đồ ăn, tranh thủ lúc dì Lưu , vội vàng phi lên lầu, gần như là chạy trối chết.
Dì Lưu nối máy xong ngoài định đưa cho Lâm Nhan chuyện, thấy bàn ăn còn ai, một bàn lớn vẫn còn nguyên hầu như đυ.ng tới, hiểu rõ , "Trợ lý Trần, con rảnh thì khuyên nhủ thiếu gia bận bịu xong việc về nhà sớm một chút, Lâm tiểu thư nhớ thiếu gia , mấy hôm nay về, ngày nào cô cũng chằm chằm cửa đó, ăn cơm cũng ngon."
Trần Sảng đang lái xe, điện thoại bật loa ngoài, tiếng dặn dò của dì Lưu vang vọng rõ ràng trong chiếc xe yên tĩnh, những lời bà khiến cảm thấy kì quái, hai họ ly hôn từ , cái cô Lâm Nhan thể ăn cơm ngon vì ông chủ nhỉ?
Nhất định là dì Lưu tuổi nên hồ đồ , điều cái cô Lâm Nhan đó cũng lợi hại, khiến dì Lưu bắt đầu chuyện giúp cô .
Đáng tiếc, dì Lưu hai ly hôn .