Mặc dù khi xuyên sách Lâm Nhan cũng tiếp xúc gì nhiều với
Hàn Hữu Niên, nhưng giờ phút ánh mắt của vẫn khiến cho sống lưng cô lạnh toát.
Hơi thở của đàn ông mạnh mẽ, tầm mắt tới chỗ nào thì nơi đó một mảnh đóng băng.
Giọng Lâm Nhan mỉa mai cợt, chút sợ sệt thẳng ánh mắt âm u của Hàn Hữu Niên, "Năng lực đổi trắng đen của nhà họ Hàn cũng thật khiến mở mang tầm mắt, Hàn thiếu hỏi trái đúng sai buộc tội , mời ngài đưa chứng cớ bàn tiếp."
"Chị Nhan Nhan, chị đừng như thế, em tin chị nhất định cố ý , nhưng dù thì Tôn tiểu thư cũng thương , chị cứ lời xin , lát nữa bảo Hữu Niên theo giữa thu xếp, chị hòa giải với Tôn tiểu thư, chị yên tâm, bố sắp tới nơi , chị bọn họ nhọc lòng vì đấy chứ?" Lâm Sanh mặc kệ tình thế vẫn khống chế, vẻ mặt lo lắng đến mặt Lâm Nhan khuyên bảo.
Cổ chân cô đau chịu , vốn còn kiên nhẫn, chán ghét cái kiểu Lâm Sanh chỗ nào cũng vẻ thánh mẫu, liếc mắt, giọng điệu sắc nhọn cay nghiệt, "Đầu óc cả nhà mấy vấn đề ? Không bằng chứng vu oan còn , giờ ba xúm ép nhận tội? Sự việc chứng cứ, cứ ở đây mấy lời vô ích , rảnh rỗi đến nhức trứng ?"
Người nổi tiếng tới phòng khách biệt thự nhà họ Hàn dự tiệc ngày càng đông, tiệc mừng thọ của ông cụ Hàn còn đến giờ lành, Hàn Hữu Niên Lâm Nhan dầu muối ăn, sắc mặt xám xịt, lệnh cho trợ lý của , "Chuyện hôm nay, xảy ở biệt thự nhà , nhà họ Hàn từ đến nay giúp quen chỉ theo lẽ , Tiểu Lục, đưa Lâm Nhan đến đồn cảnh sát, báo cho cảnh sát, chuyện nhà họ Hàn chúng dốc hết sức phối hợp điều tra."
"Hữu Niên, đừng như , cho em khuyên nhủ chị nữa nhé!" Sắc mặt Lâm Sanh trắng bệch, như thể định tội giờ phút là chính cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-56.html.]
Trong lòng Lâm Nhan lạnh lùng, ánh mắt nực quét một vòng những từ lúc tới đến giờ vẫn luôn xem kịch vui, " đây ngược hề từ đến nay nhà họ Hàn mắt như mù, rốt cuộc là chuyện gì xảy , chắc ai rõ hơn mấy ở đây nhỉ?"
"Sanh Sanh, từ tới giờ cô vẫn coi ai gì, khi nào lời em chứ? Dẫn !" Ánh mắt Hàn Hữu Niên ngập tràn sự tàn nhẫn, còn chút kiên nhẫn nào.
"Chờ chút!" Một giọng nam mát lạnh truyền tới, đó một thanh niên tuấn tú mặc âu phục màu xanh sapphire bên trong, đào hoa trong mắt tỏa cùng với tuổi tác hợp với sự điềm tĩnh và tàn nhẫn, "Hàn thiếu, cho dù đưa mợ nhỏ của tới đồn cảnh sát, ít nhất cũng đầu cua tai nheo chứ!"
Lâm Nhan tới, vẻ mặt khẽ giật , là Tiểu Phong, là đứa nhỏ một đôi mắt đào hoa mê hoặc khác trong nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ, đợi chút, nó gọi cô là mợ nhỏ?
Tình huống gì đây?
Lâm Nhan còn kịp nghĩ thêm thấy đàn ông lưng Tiểu Phong, cao lớn tuấn, thở mạnh mẽ, tỏa lạnh chớp mắt đến mặt , là Tạ Phong Trần, tới ?
Cô chỉ cảm thấy tim đập thình thịch chỉ chực nhảy ngoài, mắt mở to , mũi cũng chút chua xót dâng lên, há miệng giọng kiềm chế mà biến thành nũng, "Sao bây giờ mới đến?"
"Giỏi nhỉ! Để em ở một chờ một chút, mà để chính thương, đau ?" Sắc mặt đàn ông trầm xuống, ghét bỏ trừng mắt cô, coi ai gì mà xổm mặt cô, động tác dịu dàng vén váy cô lên, bàn tay chút khách khí nào cởi bỏ giày cao gót thủy tinh giày vò cô , bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nắm chân trắng nõn của cô, lắc nhẹ mắt cá chân, "Có đau ?"
Cả Lâm Nhan như sét đánh, chỉ cảm thấy chân giống như điện giật, dòng điện tê dại xộc thẳng lên tới trái tim, tự tin đàn ông màng phận cao quý xổm mặt , chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, nước mắt kiềm chế chảy xuống từ khóe mắt, tủi gật đầu, "Đau!"