"Nuốt cũng nuốt, em tin sẽ tranh thủ cho em nhiều tài nguyên mà." Lâm Nhan bừng tỉnh, thì Hàn Hữu Niên chỉ đơn giản là trừng phạt cô mà còn mặt vì Lâm Sanh nữa cơ!
Có lẽ cho dù tối hôm qua nguyên chủ chuyện lẳng lơ thì những tài nguyên cũng giữ .
Lâm Nhan cũng tiếp tục dây dưa rõ với nữ chính nữa. Nhận liên tiếp hai cuộc điện thoại cho cơn buồn ngủ của cô bay biến, Lâm Nhan bắt đầu sắp xếp tài sản của nguyên chủ.
Người phụ nữ ly hôn dễ dàng, cô cần lo liệu thật sớm.
Lâm Nhan vốn tưởng nguyên chủ khá danh tiếng trong giới giải trí, trong tay chắc cũng ít tiền tiết kiệm, nhưng mà tra thì , khi tra xong dọa nhảy dựng lên.
Ngoại trừ những túi xách hàng hiệu nổi tiếng, mấy bộ trang sức và quần áo định chế cao cấp mỗi quý trong căn phòng thì tài sản tiết kiệm thể dùng của nguyên chủ chẳng bao nhiêu.
Chẳng trách theo nguyên tác, khi Lâm Nhan bại danh liệt thì lưu lạc đến mức ở phòng trọ. Hóa nguyên chủ là một cái phễu đáy, thể giữ tiền.
Nguyên chủ từ nhỏ ăn ngon mặc , xài tiền như nước, mặc dù con ruột của nhà họ Lâm vẫn đổi thói quen sống xa xỉ, mỗi quý đều mua nguyên bộ túi xách hàng hiệu và quần áo mới. Trang sức, châu báu thì nhiều lắm. Quần áo, túi xách mốt thích thì tặng cho hoặc là ném cho Tiêu Bạch bán với giá thấp.
Lâu dần, dù luôn luôn kiếm tiền nhưng vẫn nghèo rớt mồng tơi.
Những ngày như nguyên chủ thể sống nhưng Lâm Nhan thể chịu , tiền cô chút cảm giác an nào.
Trước khi xuyên qua, nhà cô cũng tiền. mà cô mất sớm, bố cưới kế, bố ruột thành bố dượng, cô sống sự áp bức của kế, đủ mười tám tuổi học đại học là cô dọn ngay khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-6.html.]
Cô học một bên ngoài, học , còn nghiệp đại học thì một đoàn phim đến trường phim, cô đánh bậy đánh bạ chọn thế tạm thời vai nữ 3. Bộ phim đó khi công chiếu thì nổi tiếng, cô cũng thành công gia nhập giới giải trí. Bởi vì cô ăn ảnh, kỹ thuật diễn tự nhiên cứng nhắc nên đó các vai diễn, đại ngôn kéo đến ngừng, cô nổi tiếng nhanh.
Sau khi kiếm tiền, điều đầu tiên là cô mua cho một căn phòng, đó đăng ký học khoa biểu diễn chuyên nghiệp hệ chính quy.
Ai ngờ mới dọn nhà mới xuyên sách.
Lâm Nhan bản may mắn xui xẻo nữa, nhưng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*, cô ở trong cũng thể kém hơn so với thế giới của chứ.
*Kí lai chi, tắc an chi: thành ngữ cổ trích từ Luận ngữ, nghĩa gốc là: dân đến , nhất định cho họ sống yên , an dân. Sau áp dụng thành: đến một nơi nào đó thì thấy thoải mái, bình tâm mà yên sinh sống hoặc chuyện gì đến cũng đến, bình tĩnh đối mặt với nó. Tạm dịch qua tiếng Việt tương đương với thành ngữ "thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng".
Lâm Nhan kiểm kê tất cả phòng giữ quần áo một lượt, chỉ để một ít túi xách và trang phục thích và dùng , còn thì yêu cầu giúp việc phụ cô đóng gói, liên hệ với cửa hàng chuyên bán đồ second hand cao cấp giúp cô bán bộ, đổi thành tiền mặt.
Làm xong những việc , Lâm Nhan thấy còn hai bộ trang sức - là đồ cưới mà cha nuôi tặng khi cô kết hôn, dù là nhất nhưng cũng trị giá mấy trăm vạn, đối với một đứa con gái nuôi thì phần đồ cưới hậu hĩnh , nhưng Lâm Nhan ngại giữ thứ đồ phỏng tay .
Không là tâm linh tương thông thế nào, buổi chiều nuôi của nguyên chủ gọi điện thoại đến bảo cô về nhà ăn cơm, lời trong lời ngoài Lâm Nhan lâu về nhà nên nhớ cô .
Lâm Nhan phân biệt là thật là giả, bèn mang một chút đồ đón xe đến nhà họ Lâm, giúp việc nhà họ Lâm thấy cô thì thái độ chút lạnh nhạt.
Lâm Nhan bước qua bậc cửa chợt thấy tiếng vui vẻ, hòa thuận trong phòng ăn. Cô qua theo bản năng, hình như là Lâm Sanh đang kể chuyện vui gì đó, chọc vợ chồng Lâm gia lớn, đàn ông trẻ tuổi trai bên cạnh Lâm Sanh cũng mang ánh mắt ôn hòa, nhẹ cong khóe môi cô .
Cô gái trẻ nở nụ dịu dàng trong sáng, trong mắt đàn ông tràn đầy tình cảm nồng nàn mang theo vẻ cưng chiều, dù cho ai cũng tấm tắc khen một câu "trai tài gái sắc, trời sinh một cặp".