Lâm Nhan rằng gần đây bốn thiếu niên nhà trông chừng nghiêm ngặt, bộ điện thoại đều tịch thu, cấm túc vì chuyện trốn học.
Chuyện thi cử khiến Tần Nhược Phong cái khó ló cái khôn, nhờ bạn học báo tin giúp.
Thoáng chốc đến ngày về nhà họ Tạ ăn cơm, Lâm Nhan xin phép về Hải Thành .
Sáng sớm Lâm Nhan ngoài mua đồ bổ và hoa quả, nhớ ông cụ sắp lên bàn mổ, cô tranh thủ biểu hiện một chút.
Mới mua đủ thứ đồ xong nhận điện thoại của Tạ Phong Trần, hỏi cô ở , Lâm Nhan thẳng, "Anh yên tâm, chắc chắn chúng sẽ đến đúng giờ."
"Ở ?" Tạ Phong Trần hỏi , giọng điệu chút cứng rắn.
Lâm Nhan biển hiệu ở cửa, "Khu thương mại Xanh."
"Chờ đó, mười phút đến." Đối phương xong thì lập tức cúp máy, vốn cho Lâm Nhan thời gian phản ứng.
Cô bất lực mà đẩy xe chứa hàng hóa, cô còn sẽ đợi mà!
Cũng cô xe, cần tới để gì?
Mười phút , một chiếc Bentley màu đen đậu ở cửa khu thương mại, Trần Sảng từ chỗ ghế lái tới, nhận lấy túi đồ trong tay Lâm Nhan, cung kính mở cửa xe, "Thiếu phu nhân, mời lên xe."
Thiếu phu nhân?
Xưng hô khiến cô cảm thấy lâng lâng!
Lâm Nhan đàn ông ở xe, khóe miệng co rút, hai phối hợp diễn trò đỉnh thật sự.
Lâm Nhan tự nhiên mà xa một chút, đây là đầu tiên cô chung xe với Tạ Phong Trần trong trạng thái tỉnh táo.
Cô liếc mắt đàn ông bên cạnh một cái, rũ mắt xuống, chằm chằm tài liệu trong tay, chắc hẳn là thấy chỗ nào đó lòng, đôi môi mím chặt, ấn đường nhíu , khiến cảm giác sẽ tức giận bất cứ lúc nào.
Không hiểu Lâm Nhan cảm thấy nhiệt độ trong xe thấp, vội vàng thu hồi ánh .
"Nhìn cái gì?" Dường như cảm nhận ánh mắt của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-72.html.]
Lâm Nhan bĩu môi, " thấy vẻ bận, thật cũng cần cố ý tới đón , tự lái xe về nhà họ Tạ cũng ."
"Cô nhớ đường ?" Tạ Phong Trần thờ ơ liếc cô.
Lâm Nhan mím môi, đầu tiên cần bàn về việc nhớ nhớ, nhưng cô thể hỏi đường.
mà tới cũng thấy buồn , dù nguyên chủ cũng Tạ thiếu phu nhân hai năm trời thế nhưng ngay cả nơi ở của nhà họ Tạ cũng .
Có lẽ trợ lý Trần Sảng thấy bầu khí giữa hai quá ngượng ngùng, vội vàng bẻ lái sang đề tài khác, "Thiếu phu nhân, ý của ông chủ là trong trường hợp tối nay thì hai cùng xuất hiện là nhất, mới thể hiện tình cảm thắm thiết của hai vợ chồng."
"Ra là !" Lâm Nhan cong khóe môi, nửa hiểu nửa gật đầu, nhưng trong lòng cô nghĩ tiết mục gạt đây. Dù cô cảm thấy gặp ông cụ Tạ, Tạ Phong Trần diễn vẫn kém.
Phần Lâm Nhan nữa, dường như Tạ Phong Trần vô cùng bận rộn, vẫn luôn lật tới lật lui tài liệu tay, Lâm Nhan dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, đỡ cảnh mắt to trừng mắt nhỏ gây lúng túng.
Một giờ , xe chạy một vườn hoa trong căn nhà cổ kính lớn.
Lâm Nhan Trần Sảng , "Ông chủ, thiếu phu nhân, về đến nhà !"
Lâm Nhan đang tính mở cửa xe, Tạ Trần Phong lên tiếng, "Chờ chút."
Lâm Nhan khó hiểu, đầu , "Gì nữa ?"
Ánh mắt Tạ Trần Phong phức tạp liếc cô một cái, giơ tay lên ném một cái hộp màu tím nho nhỏ trong n.g.ự.c cô.
Lâm Nhan vươn tay chụp cái hộp nhỏ theo bản năng, ánh mắt nghi ngờ, "Anh gì ?"
"Nhẫn." Vẻ mặt bình tĩnh, tiếc chữ như vàng.
Tay Lâm Nhan run lên, đột nhiên cảm thấy cái hộp nhỏ giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, chút do dự ném trở về, " cần."
"Đeo , đây là nhẫn cưới, lúc ở ngoài đeo , nhưng hôm nay đeo sẽ khác chỉ trích." Khuôn mặt Tạ Phong Trần nghiêm túc, một chút cảm giác áp bức.
Lâm Nhan nắm chặt quả đ.ấ.m theo bản năng, kháng cự loại chủ nghĩa hình thức , vùng vẫy , "Nhất định đeo ?"
"Cô thể đeo, nếu lát nữa hỏi thì tự cô nghĩ cách giải thích ." Sắc mặt Tạ Phong Trần vui, dường như tức giận.