Lời của nhà họ Lâm luôn mang theo một tia cung kính đối với Hàn Hữu Niên.
Lâm Nhan chăm chú Lâm hề chớp mắt: "Mẹ, gì ạ?"
"Mẹ con vẫn thích Hàn thiếu, nhưng Hàn thiếu thích con, hiện tại là bạn trai của Sanh Sanh, con cũng gả đến nhà họ Tạ, hy vọng con thu hồi tâm tư đó , cần tiếp tục u mê chịu tỉnh ngộ như ." Mẹ Lâm khuyên bảo hết nước hết cái.
"Mẹ, hôm nay với con những điều là vì con vì Lâm Sanh?" Lâm Nhan thấu hiểu, cuối cùng bây giờ cô cũng tỉnh ngộ, thì hôm nay gọi cô về ăn cơm là giả, lấy công đạo cho Lâm Sanh mới là thật!
"Nhan Nhan, cũng cho con mà thôi. Con gái lập gia đình thì nên sống với chồng cho , từ lúc con kết hôn đến giờ, chồng con cũng về nhà nào, chẳng lẽ con định cứ qua loa đại khái cả đời như ?" Mẹ Lâm chân thành, tình cảm , giọng tràn đầy xót xa.
"Chủ yếu vẫn là vì Lâm Sanh thôi!" Ngữ điệu Lâm Nhan bình thản đ.â.m thẳng trọng tâm mà tuyên bố sự thật.
Hai năm cũng hỏi đến cuộc sống hôn nhân của con gái nuôi, bây giờ đột nhiên quan tâm ?
Cũng khó trách Lâm Nhan sẽ vì tâm lý đối xử chênh lệch như nước sông và biển lớn nên sinh lòng hận thù với Lâm Sanh, cực đoan đến mức nhiều chuyện sai trái.
"Sanh Sanh là con gái ruột của , đây nó chịu nhiều cực khổ, cả và bố đều cảm thấy chăm sóc nó chu đáo, Sanh Sanh yêu Hàn thiếu, nó trải qua bao vất vả mới hạ quyết tâm ở cùng với Hàn thiếu, thể trơ mắt con hủy hoại hạnh phúc của nó. Coi như cầu xin con, con đừng tiếp tục..."
"Mẹ, chẳng lẽ quan hệ huyết thống thì sẽ coi con là con gái ?" Trong lòng Lâm Nhan chua xót, nhịn nguyên chủ hỏi một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-8.html.]
"Đương nhiên , nếu con thể ở chung với Lâm Sanh như hai chị em bình thường, , ..." Mẹ Lâm kích động phủ nhận, trong mắt hàm chứa nước mắt, bà vẫn luôn đấu tranh giữa hai đứa con gái, nhưng cán cân trong lòng vẫn tự chủ nghiêng về phía con gái ruột mà thôi.
"Mẹ, những lời của là đủ , con cảm kích ơn nuôi dưỡng của nhà họ Lâm, nhưng chúng duyên phận, đừng nên miễn cưỡng nữa. Nếu con và Lâm Sanh cứ tiếp tục như đối với ai cũng , cho nên con thương lượng với A Trần và quyết định tách hộ khẩu chuyển đến nhà họ Tạ, dù chúng con cũng kết hôn hai năm , con cũng là của nhà họ Tạ." Lâm Nhan nhẫn tâm mở mắt lời biệt ly, đến vẻ mặt đau lòng của Lâm, cắt hết những gì mơ hồ hỗn loạn, cô nguyên chủ, trong tương lai, nếu cơ hội cô sẽ báo đáp ân tình của nhà họ Lâm, nhưng cô sẽ giữ mối quan hệ vô bổ , cô cần kết thúc với bọn họ.
"Nhan Nhan, con... đây là... con cần bố nữa ?" Trong lòng Lâm đau xót thôi.
Tình cảm của bà đối với con gái nuôi Lâm Nhan vô cùng phức tạp, ban đầu là , áy náy, khi con gái ruột nó chịu nhiều cực khổ thì thỉnh thoảng còn sinh chút oán trách. mà dù cũng yêu thương suốt 20 năm, tất cả tình yêu của bà đều dành cho nó, đến cuối cùng bà thật sự đối mặt với đứa con gái nuôi thế nào.
Vậy nên khi bà Lâm Nhan kết hôn, bà vẫn nhẫn tâm đưa nó đến nhà họ Tạ. Hai năm nay, Lâm Nhan gọi điện kể khổ với bà bao nhiêu , bà cũng nhẫn tâm thèm để ý đến nó.
Bây giờ, đứa bé đột nhiên cắt đứt, bà chỉ cảm thấy trong tim như cắt mất một miếng thịt, đau chịu nổi.
"Lâm phu nhân, ngài chỉ một con gái tên là Lâm Sanh, thất lạc cô 20 năm, nên tâm ý yêu cô . Con ruột và con nuôi cùng sống chung một nhà, sẽ thể công bằng, con cũng thể yên tâm thoải mái. Ngài yên tâm, con sẽ bước nhà họ Lâm nửa bước, cũng sẽ đến tìm Hàn Hữu Niên, cắt đứt sẽ hơn đối với tất cả ." Lâm Nhan hít một thật sâu, đem đồ vật mang từ nhà đến đặt bàn, "Đây là trang sức ngài tặng con khi kết hôn, quá quý giá nên con thích hợp giữ nó. Sau khi ngài suy nghĩ xong thì cho mang hộ khẩu đến cho con nhé."
Lâm Nhan đặt đồ xuống, xoay xuống lầu, Lâm đang gọi với ở đằng , vội vàng chào tạm biệt bố Lâm, bước khỏi cửa cũng đầu mà đón xe rời .
Còn ở bên , Tạ Phong Trần khi đến công ty thì lập tức yêu cầu trợ lý Trần Sảng chuẩn thỏa thuận ly hôn.
"Tạ tổng, tối hôm qua Lâm tiểu thư trêu ghẹo ngài ? Nội dung thỏa thuận cần đổi gì ?" Trần Sảng nheo mắt, vô cùng đau đầu.
Cái gọi là đổi chẳng qua là thêm một điều kiện hấp dẫn thỏa thuận ly hôn cơ bản.