Thân hình cao lớn của đang tiếp sát, dồn ép từng bước khiến Lâm Nhan nuốt nuốt nước miếng, cái mũi nhạy bén của cô ngửi một ít mùi rượu nhàn nhạt, ánh mắt cô mờ mịt khuôn mặt trai gần trong gang tấc, tim đập như đánh trống, cô nhỏ giọng lầu bầu, " tùy tiện… chỉ tùy tiện lúc thôi."
Giờ phút Lâm Nhan thật sự cảm thấy đêm đó , nếu thì cũng đến mức gây rắc rối lớn như .
"Cô gì?" Trong phút chốc, đàn ông cởi bỏ hai nút áo, lộ cơ n.g.ự.c rắn chắc và mạnh mẽ lớp áo sơ mi.
Bởi vì ở cách gần, tiếng thở dốc của Lâm Nhan đều lọt tai của Tạ Phong Trần, nhíu mày, chút kinh ngạc.
chỉ tùy tiện lúc là ~ thật sự tự hiểu .
Lâm Nhan liếc mắt ngắm một cái nhanh chóng rũ mắt, nhiệt độ mặt truyền tới mang tai, nóng đến mức dọa nhưng cô nhịn ngước lên liếc trộm một cái nữa, thể thừa nhận, Tạ cẩu đúng là loại đàn ông mặc quần áo thì gầy mà cởϊ qυầи áo ngon cơm ngọt nước.
Trong đầu Lâm Nhan là một mớ hỗn độn, một chút hình ảnh mơ hồ khống chế mà tự cuồng trong đầu cô, nếu cô nhớ lầm, đó là những hình ảnh cô trêu chọc Tạ Phong Trần ở trong mộng cũng là lúc cô xuyên sách đến.
Cô hốt hoảng nhớ , đêm đó cô gặp , thấy gương mặt trai xuất thần mắt, tim nhịn mà hẫng một nhịp, bởi vì bao giờ gặp qua nhan sắc nào xuất sắc tới , môi mỏng quyến rũ, nhất là đôi mắt đào hoa lộ vẻ xa cách, lạnh lùng, còn đen tối và âm u dường như thể hút trong đó, cô nhớ ở trong mộng cô kìm chế nổi mà sa đôi mắt đó, cô đánh bạo bước từng bước về phía , cô , "Anh thật trai, lông mi , đôi mắt , cái mũi , môi càng xuất sắc, hôn một cái nha?"
Có lẽ đàn ông đang vô cùng kinh ngạc về sự to gan của cô nên kịp phản ứng, cô loạng choạng bước đến, mạnh dạn hôn thẳng lên đôi môi mỏng .
Mới đầu cô chỉ tính hôn một cái nhưng khi hôn một cái, đàn ông đối diện ngay cả phản kháng cũng nên cô liều lĩnh hôn thêm một cái nữa, thế nên lúc phản kháng cô cũng để ý, thậm chí du͙© vọиɠ lớn đến mức để ý tới nhiệt độ nóng bỏng .
Ai ngờ hôn hôn một hồi dường như hứng thú biến đổi, Lâm Nhan cảm thấy bản chính là đồ xa liêm sỉ.
Nếu cô cũng hôn sờ mặt , còn ép cởϊ qυầи áo, thuận theo thì cô dứt khoát cởi giùm ....
Lâm Nhan còn mặt mũi nào mà nhớ tiếp nữa, cảm thấy nhục tới mức tìm một cái lỗ để chui .
Giờ khắc , Tạ Phong Trần mặt cô, tình huống giống như , nhưng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-83.html.]
Sắc tức là , tức là sắc, phi lễ chớ , phi lễ chớ ...
Trong lòng Lâm Nhan ngừng thôi miên bản , nên , .
"Sao dám ?" Tạ Phong Trần Lâm Nhan hận thể chôn đầu xuống đất, hai lỗ tai đỏ rực như tôm luộc, nhếch môi bỡn cợt cô, mới mà sợ, say rượu quả thật to gan.
"Nhìn cái rắm chứ ! Có cuồng khoe ? Tùy tiện chạy phòng khác cởϊ qυầи áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như đường ?" Lâm Nhan mặt đỏ tai hồng, vô cùng bức bối, lời tràn đầy tức giận nhưng bởi vì thẹn thùng nên lúc thiếu chút khí thế tựa như đang nũng.
"Vậy cô đỏ mặt gì? Không cô cô tùy tiện ?" Tạ Phong Trần cảm thấy buồn , cô mới dùng vẻ mặt khinh thường ngủ một đêm chẳng gì ghê gớm, bây giờ dám ngẩng đầu .
là con cọp giấy.
Lâm Nhan nghiến chặt răng, cắn cổ tên chó má một cái, Tạ cẩu quá gian trá xảo quyệt, dám dùng lời của cô để khịa ngược cô.
Lâm Nhan cảm thấy trúng tim đen, cô tùy tiện chỉ vì thua khí thế.
mắt, nếu cô vẫn kinh hãi bao trùm như , sợ là cô sẽ rơi xuống thế hạ phong.
Nghĩ tới đây, Lâm Nhan cảm thấy thể sợ, dám cởi, cô dám chứ?
"Cởi vài nút áo thì là gì? Có bản lĩnh thì t.h.o.á.t y luôn !" Lâm Nhan chợt nở nụ , ngẩng đầu tít mắt đàn ông, vẻ mặt khıêυ khí©h cùng với nụ mỉa mai.
----------------
Tác giả suy nghĩ của :
Tạ hồ ly: Nhìn ông nè, ông đây nè! Nhìn cho kỹ! Ông đây cởi hai nút , tin cô cắn câu!
Lâm sợ hãi: Có bản lĩnh thì t.h.o.á.t y luôn ! Ai sợ ai!