Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-03-20 12:18:00
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngón tay đang cởi nút áo của Tạ Phong Trần khựng một nhịp, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, ánh đèn vàng ấm áp, Lâm Nhan nở nụ xinh hệt như một tiểu yêu tinh, đặc biệt là phần cổ áo choàng tắm trễ xuống lộ hai hốc xương nông ngay phần xương quai xanh gợi cảm quyến rũ.

 

Phản ứng tự nhiên của tránh ánh mắt Lâm Nhan.

 

Trong lòng Lâm Nhan vô cùng đắc ý, vô cùng sáng lạn, thấy tiếp tục cởi nút áo thì cô liền về phía một bước, ánh mắt chằm chằm l*иg n.g.ự.c của , áo sơ mi mở bốn nút, nửa kín nửa hở, đường nhân ngư* như ẩn như hiện, gợi cảm đến mức khiến ánh mắt Lâm Nhan thoáng hiện lên một chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng áp xuống, giọng điệu cô mạnh bạo suồng sã, vô cùng mập mờ, "Anh cởi hết , giúp đây?"

 

*Đường nhân ngư:

 

là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong "Hội họa luận" Leonardo da Vinci đầu đưa "đường nhân ngư" chỉ tiêu cho cái và sự gợi cảm.

 

Lâm Nhan xong, chút khách khí mà chìa bàn tay hư hỏng , chạm đúng nút áo thứ năm - nơi mà đang ngừng , ngón tay cô run lên trong khoảnh khắc động một cái, nút áo mở .

 

Tạ Phong Trần cảm thấy bản giống như dính chú định , chẳng thể nào nhúc nhích, mu bàn tay Lâm Nhan mơn trớn như là than đá nóng hổi rơi trúng, nóng tới phát đau nhưng tiếp đó là một trận tê dại ập tới khiến cảm thấy lẽ đêm nay thật sự uống nhiều.

 

Thế mà để mặc cho đôi tay mềm yếu của Lâm Nhan cởi nút áo và sỉ nhục .

 

Tạ Phong Thần đau đầu, miệng nhỏ của Lâm Nhan quá lợi hại, vốn dĩ dọa cô, ai mà ngờ phụ nữ chịu đả kích, một khi kích động liền lộ rõ bản tính, tất cả sự khó xử ngại ngùng đó đều biến mất, đó là háo sắc đến liều mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-84.html.]

 

Anh thật sự can đảm loạn đến mức nào, đêm nay cô rõ ràng uống rượu.

 

Lâm Nhan khẩn trương đến mức trái tim đập như đánh trống, lòng bàn tay lạnh ngắt và đầy mồ hôi, ai ngờ tên xa thấy cô tay trực tiếp rút tay về đút hai tay túi quần, bày thái độ sống c.h.ế.t mặc bay, dù nghiêm chỉnh nhưng vẫn ung dung cô, hề ý định ngăn cản cô.

 

Ánh mắt thâm thúy mà rõ hàm ý, giống như đang : Cởi ! Tiếp tục cởi xem nào! Ông đây chống mắt lên coi cô thể cởi tới mức nào.

 

Lâm Nhan cảm thấy huyệt thái dương đau đau, cô chạm đến chiếc nút áo cuối cùng, hiểu tay run lên, nó, cô hối hận , cảm thấy bản như đang rơi xuống hố .

 

đây là trận solo, nếu như cô nhận thua, sợ là chuyện đêm đó sẽ luôn treo lên miệng, chỉ cách chiến thắng mới khiến tâm phục khẩu phục, cô mới thể ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c .

 

Trong lòng Lâm Nhan trầm xuống, cắn răng một cái, dứt khoát cởi bỏ cái cúc áo cuối cùng, y hệt như một nữ lưu manh, tiện thể : " nhớ rõ cơ bụng của tệ lắm, mặc áo đúng là phí của trời nha! Giờ dịp cởi, nhiều một chút."

 

"Được thôi! Cứ ! Không cần khách sáo." Tạ Phong Trần tà ác nhếch môi, dứt khoát giang hai tay tựa như để cô kỹ hơn một chút, đôi mắt đào hoa như sóng nước mênh m.ô.n.g bất tận, tràn ngập phong tình như một yêu tinh mê hoặc lòng .

 

" cảm thấy lắm, nghĩ xem tìm bạch nguyệt quang Lâm Sanh khắp nơi thì nên thủ như ngọc vì Lâm Sanh, để tránh dây dưa rõ với giận ." Lâm Nhan nào dám trắng trợn giở trò lưu manh, nhưng mà khıêυ khích, cô cũng bánh bao mềm, cô gian trá thản nhiên chuyển đề tài, đó xoay về phía tủ lạnh bên cạnh TV.

 

"Cởi quần áo của chạy ?" Tạ Phong Trần nhíu mi, tại thủ như ngọc vì Lâm Sanh.

Loading...