Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-03-20 12:18:12
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

cũng bỏ qua nụ gian xảo như hồ ly gương mặt Lâm Nhan khi nãy, phụ nữ bụng đầy ý nghĩ .

 

Lâm Nhanh nhanh chóng chụp lấy điện thoại mở chế độ chụp ảnh lên, chĩa thẳng n.g.ự.c đàn ông, lập tức vài tiếng chụp ảnh "tách tách tách", vài tiếng vang đó, Lâm Nhan đắc ý lắc lắc tay, "Nếu Tạ tự tin với dáng như thế, sẽ giúp đăng lên mạng cho tất cả mở mang tầm mắt nha! Hôm nay lúc lễ khai máy, lên sàn khiến ít vợ nha, những tấm ảnh mà tung chắc thể bán giá ."

 

"Vậy ? khuyên cô nên nghĩ cho kỹ." Tạ Phong Trần đen mặt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, tràn đầy uy hϊếp, đổi thái độ vui đùa lúc .

 

Lâm Nhan siết chặt di động trong tay, cảm thấy cổ lạnh lẽo, hiểu ý của chính là cảnh cáo cô nên tự tìm đường chết.

 

hôm nay do chủ động trêu chọc cô, chọc giận cô, tại nuốt cục tức chứ.

 

mà thủ đoạn Tạ Phong Trần quá tàn nhẫn, cô dám khıêυ khí©h, suy nghĩ biện pháp dịu ,

 

"Muốn đăng cũng , lập tức rời khỏi phòng còn thề từ nay về phiền nữa."

 

"Đưa điện thoại cho ." Tạ Phong Trần chìa tay , giọng điệu lạnh lẽo tới tột cùng.

 

Lâm Nhan Tạ Phong Trần bước từng bước đến, cổ họng nuốt nuốt xuống, giấu điện thoại lưng theo bản năng, ngoan cố , "Anh đồng ý với , giấy cam đoan , sẽ xóa ảnh ngay lập tức."

 

"Lâm Nhan, nhất cô đừng khiến mất kiên nhẫn." Tạ Phong Trần bước về phía một bước, vươn tay đoạt di động của Lâm Nhan.

 

Phòng Lâm Nhan lớn, tủ TV dựa sát vách tường, đối diện là giường, bên trái là cửa , bên là cửa sổ, Lâm Nhan cầm di động né trái né , chạy trốn, hình đàn ông cao 1m87, cao hơn cô một cái đầu, tới như là Thái Sơn áp sát cô, Lâm Nhan vốn đối thủ, mới hai ba vòng thì cô mệt tới mức đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-85.html.]

 

Đôi cánh tay của để ở hai bên cô, còn cô thì bao vây chặt chẽ trong n.g.ự.c và vách tường lưng, mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn mùi t.h.u.ố.c lá nồng nàn chui mũi cô, cảm giác giống như ôm n.g.ự.c .

 

Anh bình tĩnh cô như thế, cũng động tay, ánh mắt sâu thẳm, "Đưa đây."

 

Trong lòng Lâm Nhan vô cùng buồn bực, cứng đầu mạnh miệng, "Anh tránh ."

 

Hai giằng co ngừng, ai cũng chịu nhường ai một bước.

 

Đôi má xinh xắn của Lâm Nhan đỏ ửng lên vì trận vận động lúc nãy, tuy là mặt mộc nhưng làn da trắng bóng và nhẵn nhụi, vô cùng mịn màng, cái trán đầy đặn bóng loáng còn lấm tấm mồ hôi, lông mi dài rung rung như đôi cánh hồ điệp hoảng hốt vẫy vùng, đôi mắt trong suốt lộ vẻ bất lực và mờ mịt.

 

Tạ Phong Trần chỉ cảm thấy cặp mi rung rung như sợi lông vũ khẽ vuốt tim , cảm giác kỳ lạ, dường như thể tức giận nữa, ngược nhịn mềm lòng, chìa tay lấy di động của cô mà tốn chút sức nào, đầu ngón tay bấm nhẹ vài cái xóa sạch tất cả ảnh chụp trả di động cho cô, giọng điệu và ánh mắt dịu vài phần, "Ngoan một chút, loại ảnh nhạy cảm thể đăng bậy đăng bạ, sợ tương lai em sẽ hối hận."

 

Lâm Nhan từng thấy ánh mắt Tạ Phong Trần dịu dàng như thế, mắt cô chớp chớp, suýt chút nữa đắm chìm trong đó, cô thầm mắng yêu nghiệt, cô đập điện thoại gương mặt đáng đánh đòn , thở phì phò : "Hối hận cái rắm! chỉ hận thể chiếu cáo hình lõα ɭồ của cho thiên hạ xem."

 

Tạ Phong Trần khẽ một tiếng đôi môi đỏ hồng của Lâm Nhan vô thức chu chu lên, ánh mắt tối sầm , đột nhiên nghĩ tới thời điểm cô to gan và càn rỡ hôn trong đêm hôm đó, yết hầu xoay chuyển, cảm thấy khô nóng.

 

"Có nào từng với em rằng cái miệng nhỏ của em lúc lời nào là lúc mê nhất ?" Có lẽ Tạ Phong Trần men say ảnh hưởng, ý niệm nảy lên trong đầu, ngón tay đặt môi Lâm Nhan.

 

Lâm Nhan như sét đánh trúng, ngạc nhiên trợn to mắt, dường như một dòng điện chạm môi, đầu óc cô trống rỗng, trái tim đập "bùm bùm" như nổ tung.

 

Tạ Phong Trần điên !

Loading...