Trong lòng Lâm Sanh hiểu rõ Hàn Hữu Niên yêu cô tới cỡ nào, cô thích cho chứng kiến hạnh phúc giữa cô và Hàn Hữu Niên nhưng nghĩa cô thích khác chằm chằm yêu của , nhất là loại tận dụng thứ để bò lên khác.
Lâm Sanh rút cánh tay Phương Đình Đình nắm chặt , ngoài mặt nhưng trong lòng vui, "Đình Đình, cảnh tiếp theo sắp bắt đầu , em dặm phấn ! Hàn Hữu Niên kêu chị còn gọi video cho nha!”
"À… Được ." Tay Phương Đình Đình đột nhiên hẫng một cái, sửng sốt bĩu môi, thì e ngại cô ả là bóng đèn, khoe khoang gì chứ, cũng đang sống bám đàn ông , như năng lực lắm .
Hai giờ , Lâm Nhan trang điểm xong, cả mặc bộ váy dài xanh nhạt, làn da trắng nõn nà, tươi xinh nền nã, lông mày như làn khói nhẹ, đôi mắt lấp lánh, càng càng . Cô nhẹ nhàng ở một bên tựa như là một đóa hoa sen tuyết thanh khiết ở Thiên Sơn, cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhiễm bụi trần.
Mọi đều thổn thức đến thể rời mắt, chẳng trách Lâm Nhan coi ai gì, vì sự kiêu ngạo ăn sâu m.á.u .
Hôm qua nữ giả nam trang thì phân biệt giới tính, là một phi giới tính xinh , hôm nay mặc đồ nữ khiến kinh ngạc vẻ của cô.
Bên ngoài nắng chói như lửa, nhiệt độ bất chấp thứ xuyên thẳng qua làn da , thỉnh thoảng chút gió núi phất qua nhưng cũng tác dụng gì.
Vừa Lâm Nhan ở bên trong thấy trang điểm xong sẽ cỡ nào, nhưng mà tất cả chằm chằm cô khiến cô tự nhiên, huống hồ cô đang nóng vô cùng, sự xinh cũng trả giá đắt, vài lớp quần áo cổ trang mặc lên ngột ngạt nóng, sợ là cảnh diễn hôm nay thành ánh mặt trời. Lâm Nhan kiềm cảm giác bức bối trong lòng, cô âm thầm mắng mười tám đời tổ tông của tên đầu sỏ hại cô mất ngủ một thở dài một thật sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-88.html.]
Trong một quán cà phê ở nội thành, Tạ Phong Trần mang theo Trần Sảng gặp mặt khách hàng, thình lình hắt một cái.
"Tạ tổng, nhiệt độ máy lạnh thấp quá , coi chừng cảm lạnh đó." Phương tổng phía đối diện xong thì liếc cấp một cái, cấp hiểu ý dậy tăng nhiệt độ máy lạnh lên.
"Không ." Tạ Phong Trần thản nhiên , hề cảm thấy lạnh, nhưng hiểu đột nhiên hắt xì.
Trong đoàn phim, Lâm Nhan đón lấy ánh mặt trời chói chang ở đầu nhưng sự chỉ đạo của đạo diễn, cô vẫn cố gắng phối hợp di chuyển đúng vị trí và phim, trí nhớ Lâm Nhan , thuộc lời thoại kỹ, mỗi một cảnh phim cô đều diễn tập ở trong đầu nhiều tới lúc phim thật sự thì diễn mượt như nước chảy mây bay, một qua, tiết kiệm ít thời gian nhưng đồng thời cũng tạo áp lực nhỏ cho diễn viên hợp tác.
Nhất là Phương Đình Đình - đối thủ một mất một còn của Lâm Nhan trong phim. Nguyệt mỹ nhân vốn là biểu của Lăng Tiêu, khi đại hôn, Nguyệt mỹ nhân ý chuốc say Lăng Tiêu bò lên giường thành công, đó phong Nguyệt mỹ nhân. Dạ Tranh hòa đến từ Tây Lăng quốc ở tạm dịch quán để chờ ngày đại hôn, lúc Nguyệt mỹ nhân cam lòng vì đại hôn bao lâu tân Hậu đè đầu cưỡi cổ nên cố ý tìm tới cửa nhằm khıêυ khích và khoe khoang. Dạ Tranh vốn là Trưởng công chúa hưởng ngàn vạn sủng ái lập tức lộ bộ hào quang, chẳng những dùng lời nhục nhã Nguyệt mỹ nhân tới ngẩng đầu lên mà còn dứt khoát úp lên đầu Nguyệt mỹ nhân tội danh phá hoại quan hệ giao hữu của hai nước sai đánh đuổi khỏi cửa.
Lâm Nhan cảm thấy sắp xếp cảnh trong thời gian quả thực khéo cho lắm, những lời quái gở khó dễ của Phương Đình Đình vẫn còn vang vọng trong lỗ tai của Lâm Nhan, đôi mắt cô lạnh lẽo rõ ràng tính bỏ qua cơ hội trả thù .
Cảnh của Lâm Nhan quá mức thuận lợi, vẻ mặt đạo diễn cũng nhịn mà lộ vẻ mặt tươi tán thưởng. Phương Đình Đình thấy cam lòng, cô ả quyết tâm dùng kỹ thuật diễn xuất của hung hăng tát thẳng mặt Lâm Nhan, ai ngờ thực tế trái ngược .
Phương Đình Đình gần như là dạng bản sắc diễn xuất*, còn Lâm Nhan thì nhập vai trong nháy mắt, giơ tay nhấc chân đều phong thái, khí thế mạnh mẽ bức , thái độ hung hãn coi ai gì áp bức Phương Đình Đình tới mức một câu, hoặc là quên lời thoại, hoặc là thể phản ứng tiếp...
*Bản sắc diễn xuất: là dạng diễn viên thường nhận các vai thích hợp nhan sắc, ngoại hình, khí chất sẵn phát huy.