Lâm Nhan nhớ Triệu Minh Dục từng tối qua Phương Đình Đình hy vọng diễn tập với Tần Nhược Phong, đột nhiên cảm thấy buồn , cái tên là một kẻ hai mặt chuyên gây họa, tới thì rải đào hoa tới đó.
Lâm Nhan: Vì để cản Tạ Phong Trần và giữ cái mạng chó của em, chị quyết định sẽ tha cho em. Còn nữa, bớt trêu chọc đào hoa , lát nữa chị Tiểu Bạch thì em c.h.ế.t là cái chắc.
Tần Nhược Phong: Vợ chồng hai là cặp đôi ma quỷ ? [sợ hãi các thứ]
Lâm Nhan di động , nhưng giờ phút nghĩ tới Tạ Phong Trần vẫn thấy vô cùng bực tức, nhưng mà mấy đứa nhỏ trong đoàn phim thì buổi ngoại cảnh cũng còn nhàm chán nữa .
Lâm Nhan vùi đầu chơi điện thoại, vô tình đυ.ng trúng bên cạnh lập tức giải thích theo bản năng, "Xin , xin nhiều."
"Không ." Giọng của đối phương trầm thấp êm tai, dễ tới nỗi khiến lỗ tai mang thai luôn.
Lâm Nhan thất thần, đây là giọng siêu trầm trong truyền thuyết nhỉ?
"Oa~~Vân thần trai quá! Giọng dễ ghê." Tiểu Hòa bên cạnh mê tới mức thần thánh hóa Giang Vân Chu, ánh mắt phát sáng còn hơn trời.
Lâm Nhan khỏi ngẩng đầu , chỉ thấy mắt như một mỹ nam cổ đại bước từ trong tranh, khí chất lạc, mặc một bộ cổ trang màu đen toát lên vẻ trầm , cơ trí, thâm trầm chứ là vẻ cao quý.
Đó là Giang Vân Chu, là ngôi nổi tiếng đồng thời cũng ở cùng công ty đại diện với Lâm Sanh. Anh là diễn viên nam chính xuất sắc lượt bình chọn cao nhất trong giải Bạch Vân năm nay, phần lớn vai diễn của đều là nam chính.
"Nhan Nhan, Giang sư , thì hai đều ở đây. Bạn của em mới tặng nước giải khát ướp lạnh và trái cây tươi, hai lấy một chút ăn nha!" Lâm Sanh khanh khách chạy tới, thở hổn hển .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-91.html.]
Lâm Nhan lắc đầu chút suy nghĩ, "Cám ơn, dày của lắm, thể uống nước lạnh."
Giang Vân Chu bên cạnh liếc Lâm Sanh một cái, nhếch môi , "Cám ơn lòng của cô, cũng bệnh giống tiểu thư Lâm Nhan, cũng ăn ."
Sắc mặt Lâm Sanh cứng đờ, hổ Lâm Nhan, khăng khăng , "Nhan Nhan, ở đây cũng món chè xoài bưởi yêu thích của chị nè, nhiệt độ bình thường."
Giang Vân Chu kinh ngạc, khỏi liếc hai một cái, nghi ngờ hỏi, "Dường như hai quen, cũng cùng họ Lâm, tên cũng chỉ khác một chữ, đúng là trùng hợp."
"Không trùng hợp nha, và Lâm Sanh lúc nhỏ ẵm nhầm nên là con nuôi của nhà họ Lâm, cô mới là con ruột, bây giờ ai về chỗ nấy ." Lâm Nhan bĩu môi, chút để ý thẳng thừng phun bộ chân tướng mà cô cố gắng giấu kín.
Trên mặt Giang Vân Chu tràn đầy kinh ngạc, Lâm Sanh cũng thế, dường như lường Lâm Nhan sẽ bí mật thế một cách hời hợt như .
" mệt, trong xe nghỉ ngơi ." Sắc mặt Lâm Nhan nhàn nhạt, xong xoay .
Giang Vân Chu bóng lưng ung dung của Lâm Nhan, nên thưởng thức là đau lòng, nhưng lòng ngay thẳng và tính cách phóng khoáng của Lâm Nhan dễ khiến thiện cảm.
"Giang sư , bọn em khiến chê . Hy vọng thể giữ bí mật giúp em, em Nhan Nhan , tuy bố tìm em về nhưng vẫn yêu thương Lâm Nhan như con ruột. Về phần Lâm Nhan, chị vẫn thể tiếp nhận sự thật , mẫn cảm, em cũng cách nào để khiến chị chấp nhận em." Ánh mắt Lâm Sanh cô đơn, gượng với giọng điệu hậm hực, hờn dỗi.
Tưởng con gái ruột nhưng con gái ruột, chuyện huyết thống , ai thể rõ đây.
Thật Giang Vân Chu cảm thấy Lâm Sanh cần thiết những chuyện gia đình với ngoài như . Anh nhẹ, dịu dàng nho nhã , "Yên tâm, chắc chắn sẽ lung tung. mà thấy Lâm Nhan cũng để ý chuyện lắm, nghĩ cô lựa chọn buông bỏ những thứ thuộc về thôi, em cứ lo cho cần cưỡng cầu điều gì ."
"… Lâm Nhan bố nuôi từ bé đến lớn như con gái ruột thì bỏ là bỏ . Ngoài mặt Nhan Nhan nhưng nhất định trong lòng để ý, thật em vẫn hy vọng thêm một chị gái nữa..."