nhớ đến ánh mắt trống rỗng, mất mát của   đêm qua, cùng với câu  :
“Từ nhỏ đến lớn, ai cũng tránh xa . Chỉ  em… là  duy nhất nguyện ý đến gần.”
Trái tim   chùng xuống, như  siết chặt bởi một sợi dây vô hình.
Thật  lý do chỉ đơn giản  thôi.
Tạ Trì Yến chỉ  mỗi .
Cho nên…   nỡ  lưng  với  .
  thử tin   một .
Hệ thống vẫn tiếp tục sốt ruột giục giã:
「Ký chủ , bán  Tạ Trì Yến là cách nhanh nhất để nam chính yêu cô đó!」
「Thời gian  nhiệm vụ sắp hết , nếu cô  nắm lấy cơ hội , chắc chắn sẽ  kịp !」
 cắn răng, bỗng nhiên gọi với theo Lục Thanh Thời:
“Đợi ! Thật  …  thể giúp  điều tra Tạ Trì Yến.”
“ đổi ,   yêu đương với ,  chứ?”
“Cái gì?!” – Mặt Lục Thanh Thời lập tức đỏ ửng, ánh mắt đầy chấn động  , đến mức  cũng lắp bắp:
“Sao…   đột nhiên bắt … yêu đương với cô?”
Thời gian cấp bách,  dứt khoát giải thích:
“Thật    một hệ thống, nó   nhiều chức năng. Một trong  đó, là  thể  thấy ký ức quá khứ của tất cả   tại thế giới .”
“  thể dùng nó để xem quá khứ của Tạ Trì Yến. Nếu   thực sự là kẻ tội ác tày trời,  sẽ đem  bộ bí mật của   cho  , giúp  báo thù.”
“Còn điều kiện trao đổi, là   yêu .”
Để tăng độ tin cậy,   thêm:
“Nếu sợ   xạo, lát nữa  sẽ nhờ hệ thống  chép cả ký ức của Tạ Trì Yến cho  luôn.”
“Được chứ?”
Lục Thanh Thời   dội cho một tràng, còn  tiêu hóa hết, chỉ  đờ đẫn gật đầu:
“Đư… .”
Hệ thống cũng ngớ .
「Ký chủ, cách của cô… thô bạo quá  đấy?」
「Đây mà gọi là công lược gì chứ, rõ ràng là giao dịch lạnh tanh còn gì!」
 bình thản :
“Có cảm tình   thì tính . Vấn đề là, nam chính  đồng ý yêu , đúng ?”
「……Nghe cũng hợp lý.」
Bị   cho  mòng mòng, hệ thống  cãi nữa, bắt đầu khởi động chức năng phát  ký ức.
 nhắm mắt .
Một khung ký ức hiện rõ  mắt, quá khứ bụi mờ dần  vén lên.
Kinh thành, đại thế gia nhà họ Lục gần đây hân hoan rạng rỡ.
Vì hai ông bà Lục gia ăn chay niệm Phật nhiều năm, cuối cùng cũng cảm động trời xanh, muộn màng sinh  một quý tử.
Với đứa con duy nhất , họ cưng chiều hết mực, sủng đến tận mây xanh.
Đặt tên cho  bé là: Lục Thanh Thời.
 niềm vui chẳng kéo dài  bao lâu.
Bởi vì…
Bác sĩ nghiêm túc chẩn đoán: trái tim của Lục Thanh Thời  khuyết tật bẩm sinh, sống  qua nổi mười tuổi.
Muốn cứu sống ,  tìm  một quả tim tương thích để cấy ghép.
Hai ông bà Lục gần như phát điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-ac-chi-yeu-minh-toi/chuong-10.html.]
Con trai họ từ nhỏ  gì  nấy,    ,  trăng  trăng.
Mà bây giờ, nó cần một trái tim  thì họ nhất định sẽ đào bằng  một trái tim về!
Thế là nhà họ Lục dùng  bộ mối quan hệ, tiền tài, điều tra khắp các bệnh viện.
Cuối cùng, trong một bảng kết quả kiểm tra sức khỏe, họ phát hiện  một  phụ nữ  tim   tương thích.
Họ lập tức điều tra  phận  phụ nữ đó.
Thì phát hiện…
Cô  chỉ là một  bán hoa bình thường,  nghèo  yếu đuối,  còn  nuôi một đứa con nhỏ.
Chính là kiểu  dễ  nắm thóp nhất.
Hai ông bà Lục mừng rỡ như điên.
Ngay hôm đó liền  tay  bắt cóc con trai của  phụ nữ .
Sau đó, họ tới  mặt cô , uy h.i.ế.p một cách “đàm phán”:
“Cô đưa tim , thì chúng  sẽ nhận con cô  con nuôi, cho nó sống sung sướng cả đời.”
“Nếu … thì bây giờ, nó sẽ  xé xác ngay tại chỗ.”
Cuối cùng,  phụ nữ  vẫn    gật đầu đồng ý.
Trước khi lên bàn mổ, cô cúi xuống vuốt ve đứa con trai vẫn còn hôn mê, gắng gượng nặn  một nụ  dịu dàng:
“Tiểu Yến,    .”
“Người  luôn   vô dụng,  thể cho con một cuộc sống  .”
“ con  xem, cuối cùng  cũng    đấy… Mẹ giỏi lắm, đúng ?”
Nghe đến cái tên “Tiểu Yến”,  bỗng khựng .
Không hiểu , từ lúc   thấy đứa trẻ ,    cảm giác quen thuộc.
Tiểu Yến... Tạ Trì Yến...
Thì , đứa trẻ sắp mất  đó… chính là Tạ Trì Yến.
Một cơn đau nhói bất chợt thắt chặt n.g.ự.c .
 còn  kịp tiêu hóa hết cảm xúc, hình ảnh trong ký ức  chuyển cảnh.
Sau khi  gây mê suốt một ngày một đêm, Tạ Trì Yến cuối cùng cũng tỉnh .
Cậu bé mới bảy tuổi,  mở mắt  vội vàng nhảy xuống giường, vẻ mặt tràn đầy bất an.
Giọng  non nớt vang vọng khắp phòng:
“Mẹ ơi, ?”
“Mẹ đang ở  ?”
Đột nhiên,   thấy một cơ thể phủ tấm vải trắng đang  lặng lẽ ngay bên cạnh.
Người  luôn ,  đứa trẻ đều  thể nhận  hình bóng của   ngay  đầu tiên.
Tạ Trì Yến cũng  ngoại lệ.
Cậu như trút  gánh nặng, khẽ thở phào.
Sau đó chạy đến bên , vẫn như  ngày, nghịch ngợm kéo tấm vải ,    nũng nịu:
“Mẹ ,   ngủ nướng  đó…”
 giây tiếp theo…
Đồng tử của Tạ Trì Yến lập tức co rút.
Cậu thấy  , sắc mặt trắng bệch, nơi n.g.ự.c vẫn đang  ngừng rỉ máu.
Những kẻ hại c.h.ế.t bà thậm chí còn chẳng thèm xử lý tử thi tử tế, cứ thế ném bà như một mảnh rác lạnh băng trong góc phòng.
Đầu óc Tạ Trì Yến trống rỗng.
Đây là  đầu tiên  tận mắt đối diện với cái chết.
Không   gì cả,  chỉ  luống cuống đưa tay bịt lấy vết thương đang rỉ m.á.u , như thể chỉ cần m.á.u ngừng chảy,  sẽ sống .