Máu loang đỏ cả tấm vải trắng.
Cũng nhuộm đỏ cả đôi mắt của đứa trẻ.
Trong cơn choáng váng,  bỗng  thấy tiếng reo hò từ bên  bức tường:
“Ca mổ của Thanh Thời thành công !”
“Quả tim của  phụ nữ đó quả nhiên thích hợp,    lo thằng bé phát bệnh nữa!”
Ngay  đó là tiếng   bật  vì sung sướng, tiếng hoan hô nghẹn ngào đầy xúc động.
Tạ Trì Yến còn nhỏ, nhưng   nghĩa là  hiểu gì.
Cậu  chằm chằm  bức tường  mặt.
Chỉ cách  một vách tường mỏng.
Một bên là vui vẻ hân hoan, một bên là sinh ly tử biệt.
Tận cùng của bi thương và tuyệt vọng, hận thù bắt đầu như cỏ dại mọc rễ trong lòng  bé.
Nó bám sâu, lan rộng, và cuối cùng nuốt trọn lấy  bộ trái tim của Tạ Trì Yến.
Chẳng bao lâu ,   đưa Tạ Trì Yến  phủ họ Lục.
Vợ chồng nhà họ Lục cũng  thất hứa, họ  thật sự  nhận Tạ Trì Yến  con nuôi.
Một phần vì  tích đức, một phần vì   truyền thông, để thiên hạ  họ là kẻ nhân từ, giàu lòng bác ái, sẵn sàng cưu mang trẻ mồ côi.
Một mũi tên trúng hai đích.
Còn về việc  sợ  trả thù  ?
Họ  bao giờ lo lắng.
Bởi  phụ nữ  c.h.ế.t , chỉ để  một đứa con trai.
Mà đứa trẻ , giờ đây  tin    câu chuyện " mất vì tai nạn xe" mà họ dựng lên.
Hơn nữa, thằng bé còn ngoan ngoãn, dễ bảo.
Đối với cha  nuôi thì  lời,
Đối với Lục Thanh Thời  em trai  danh nghĩa thì dịu dàng săn sóc.
Tạ Trì Yến, là một đứa con ngoan  hảo.
Vậy nên,  thứ đều  trong tầm kiểm soát.
Họ sống tiếp trong giàu sang và hân hoan.
Tưởng rằng sẽ là vĩnh viễn.
Cho đến một ngày Tạ Trì Yến đột nhiên  tay.
Hắn huyết tẩy  bộ phủ họ Lục.
…
Lục phu nhân, cho đến khi trúng một phát đạn  chân và ngã sấp xuống, vẫn  thể tin nổi  mắt .
Bà  phẫn nộ tru tréo:
“Mày là đồ vô ơn! Bọn tao đối xử với mày  như ,  mày dám   chuyện đê tiện thế ?!”
“Mày tưởng mày g.i.ế.c tao là xong ? Mày nghĩ chồng tao sẽ   chuyện  ?”
“Ông  sẽ lập tức tới đây xé xác mày !”
Tiếng rít gào  vang lên,   một câu  nhẹ hẫng của Tạ Trì Yến cắt ngang:
“Chắc là  đến  .”
Hắn cụp mắt, thản nhiên dùng mũi giày đá nhẹ một đoạn chân gãy đẫm máu.
“Dù  thì… mất chân , chắc di chuyển cũng  bất tiện nhỉ?”
Ầm.
Lục phu nhân như  sét đánh ngang tai.
Bà  gào lên hoảng loạn, lết  bò về phía , cố gắng thoát khỏi tên "con nuôi" mà bà từng cưng chiều như m.á.u thịt.
Tạ Trì Yến mỉm .
Vẫn là nụ  dịu dàng, như bao năm qua vẫn thế.
Chỉ là, hành động của   như đến từ một cõi địa ngục khác.
Hắn vươn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-ac-chi-yeu-minh-toi/chuong-11.html.]
Lập tức   đưa tới một con d.a.o sáng loáng.
Hắn cầm dao, từng bước  tới  mặt   nuôi  tê liệt vì kinh hãi.
“Bà  đúng lắm.”
“Các   với  như ,  cũng  thể vô ơn .”
“Cho nên  đến lúc  nên… đền đáp  .”
“Bắt đầu từ món quà đầu tiên bà tặng .”
“Phiền bà... trả  tim của  .”
—
Lục phu nhân mặt cắt  còn giọt máu.
Cho đến tận giây phút đó, bà  mới nhận :
Tạ Trì Yến   hết.
Từ đầu đến cuối  chỉ là đang chờ đợi.
Chờ đủ thời gian, đủ thực lực.
Để tận tay trả   thứ bằng máu.
Mười hai năm… Hắn nhẫn nhịn, giả vờ,  nịnh, gọi cha gọi , đối  với cả kẻ  cướp  sinh mạng của  ruột .
Tất cả… Chỉ vì ngày hôm nay.
Ngày m.á.u nhuộm phủ họ Lục.
Khoảnh khắc , cuối cùng  cũng hiểu  tất cả.
Thì , Lục Thanh Thời từ đầu đến cuối chỉ là một  thiếu gia  bảo bọc kỹ lưỡng, ngây thơ, thuần khiết.
Trong mắt  , cha  chỉ là những   bụng, thuần lương, nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi,    đền ơn bằng máu.
Còn về phần đứa trẻ  vì   mồ côi?
Cậu   từng , cũng  từng tìm hiểu.
Cảnh hồi ức vẫn tiếp tục trôi.
Sau khi trả thù xong, Tạ Trì Yến  hề cảm thấy  giải thoát.
Ngược , tính cách  trở nên ngày càng tăm tối, thủ đoạn ngày càng tàn nhẫn.
Ngay cả nơi ở cũng  trang hoàng như một nơi u ám lạnh lẽo, khiến ai bước  cũng rợn tóc gáy.
Như thể chỉ  như ,  mới  thể đe dọa  thế giới, bảo vệ    quý trọng.
 trớ trêu …
Hắn   còn ai để quý trọng nữa.
Một cơn đau nhoi nhói âm ỉ tràn lên từ n.g.ự.c trái.
Thì …
Tạ Trì Yến  hề lừa .
Hắn từng   nhiều , rằng  cô đơn.
 vẫn tưởng đó chỉ là cách   nũng, nhưng giờ mới , tất cả là thật.
Mất  từ nhỏ,  bất đắc dĩ khoác lên  một lớp vỏ bọc lạnh lùng, để sống sót.
 … chính lớp vỏ   khiến tất cả   tránh xa.
Mãi đến khi gặp .
Một con …  phần thần kinh  bình thường, mặt dày vô sỉ, suốt ngày bám lấy  như thể  là một nam chính ngôn tình chính hiệu.
Chính  là  từng bước phá tan lớp băng   , khiến  dần để lộ bản ngã bên trong.
 thật nực .
 cũng chỉ đến đây vì một nhiệm vụ.
Một khi      cần công lược,  lập tức nghĩ đủ  cách để rời xa .
Nghĩ tới đây,  như nghẹn thở.
Nếu tối nay Tạ Trì Yến trở về, phát hiện   biến mất, thì  sẽ  ?
Thất vọng? Giận dữ?
Hay sẽ giống như năm xưa, chỉ lặng lẽ  yên, một  nữa  nỗi cô độc nuốt chửng?
   ký ức là dáng lưng lạnh lùng, cô độc đến nghẹt thở của Tạ Trì Yến, bước  giữa ánh lửa tàn tro của nhà họ Lục.