Trong khoảnh khắc đó,  thật sự   chạy đến ôm lấy .
 còn  kịp  gì, bên tai  vang lên tiếng gọi gấp gáp:
“Cô Hạ Ninh, tỉnh  mau! Chúng   trốn !”
“Tạ Trì Yến tới !”
 choàng mở mắt.
Rời khỏi dòng ký ức, trở  thực tại.
Cà phê quán nơi  và Lục Thanh Thời đang ,   từ khi nào   bao vây kín mít.
Bên ngoài là cả một hàng dài vệ sĩ trang  s.ú.n.g ống,  thành đội ngũ ngay hàng thẳng lối.
Cảnh tượng khiến   lạnh sống lưng.
Trong  đó  một  cực kỳ nổi bật.
Thân hình cao lớn, vai rộng, khí chất lạnh lẽo sắc bén như dao.
Áo gió đen dài đến mắt cá chân, khiến   như hòa lẫn  màn đêm.
… khí thế , dù  giữa bóng tối, cũng  ai  thể bỏ qua .
Là Tạ Trì Yến.
 c.h.ế.t lặng.
Lục Thanh Thời cũng c.h.ế.t lặng.
Cậu  từng thề sẽ báo thù, từng hận đến nghiến răng.
 đến khi thật sự chạm mặt Tạ Trì Yến,    đổ mồ hôi lạnh như tắm.
Cậu  lẩm bẩm  dám tin:
“Hắn...  mang theo nhiều  như  đến đây, chỉ để... bịt đầu mối ?”
Không.
Chắc là vì .
  kịp   câu ,   Lục Thanh Thời túm lấy, kéo chạy khỏi quán cà phê.
“Đừng sợ! Quán  là địa bàn quen thuộc của !”
“Phía   lối thoát bí mật,  đưa cô  trốn!”
Ngoài cửa kính, Tạ Trì Yến dõi theo bóng chúng  kéo  bỏ chạy, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Ngay  đó, cửa kính lớn của quán cà phê vỡ tan.
Ngay giây tiếp theo, cửa kính vỡ vụn, mảnh vỡ b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
Lục Thanh Thời giật , tay đang loay hoay mở lối thoát bí mật cũng run lên một chút.
   vẫn cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng mở  cánh cửa.
Cậu  mừng rỡ, lập tức chui  bên trong,  đó  đầu , đưa tay về phía :
“Cô Hạ Ninh, mau  đây!”
“Cửa   gia cố chống đạn, kể cả Tạ Trì Yến cũng  thể dễ dàng phá  ! Chúng   nhanh!”
  hiểu vì , bước chân   nặng trĩu.
  nguyên tại chỗ, lặng lẽ  Tạ Trì Yến từng bước một tiến đến.
Trong mắt  khác, lúc   như một ác quỷ  bước  từ địa ngục, lạnh lẽo và đáng sợ.
 trong mắt …
 chỉ thấy đôi mắt hoe đỏ của , và đôi tay khẽ run run  thể giấu nổi.
Anh  một  trong bóng tối.
Không biểu cảm.
 cả   tỏa  một vẻ cô đơn đến xé lòng.
 chợt nhớ đến dáng vẻ  khi còn bé, khi   t.h.i t.h.ể  , tay nhỏ bé cố gắng chặn dòng m.á.u chảy  từ trái tim bà.
Ký ức …
Giống hệt như bây giờ.
Một  nữa,   sắp mất   duy nhất bên cạnh .
Lúc , hệ thống cũng bắt đầu hoảng lên:
“Ký chủ, nhiệm vụ đang đếm ngược !”
“Mau chạy theo Lục Thanh Thời! Nếu thất bại, cô sẽ  trừng phạt đấy!”
Nghe ,  giật  tỉnh táo .
 hít sâu một , quyết định: vì nhiệm vụ,    trong mật đạo, rời khỏi nơi .
 đúng lúc   đầu  Tạ Trì Yến cất tiếng:
“Em cũng  rời xa  đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-ac-chi-yeu-minh-toi/chuong-12.html.]
 bối rối,  dám trả lời.
   cần  trả lời.
Anh chỉ  đó,  nhúc nhích, chậm rãi hỏi:
“Lúc mới gặp , em từng …
‘Sau , em sẽ cùng   hết con đường phía .’”
“Còn  sẽ bảo vệ .”
“Nói rằng… sẽ  để  đau lòng nữa.”
 c.h.ế.t sững tại chỗ.
  ngờ, những câu  vớ vẩn mà  bịa  ngày đó,   nhớ rõ từng chữ một.
Tạ Trì Yến ngẩng đầu  .
Đôi mi dài ướt nước, ánh mắt  đau đớn đến mức nghẹt thở.
Giọng  nhẹ như gió, mà nặng hơn cả ngàn tảng đá:
“Vậy tại …”
“Giờ   thấy đau lòng như thế ?”
Khoảnh khắc đó,    trống rỗng.
Mọi suy nghĩ,  toan tính,  nhiệm vụ đều tan biến.
Trong đầu  chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:
Chạy đến ôm lấy  đàn ông cô đơn .
Và  thật sự   thế.
Trong tiếng hét hoảng hốt của Lục Thanh Thời và hệ thống,   , chạy về phía Tạ Trì Yến.
“Ký chủ, cô điên  ?! Nhiệm vụ sắp kết thúc !!”
“Ba!”
“Hai!!”
“Một!!!”
Ngay khoảnh khắc cuối cùng,  lao  lòng Tạ Trì Yến, ôm chặt lấy .
 khẽ  từng từ một cách trịnh trọng:
“Em từng  sẽ mãi mãi bên , thì nhất định sẽ  lừa dối.”
Dù cho   trả giá bằng mạng sống,  vẫn chọn ở  bên Tạ Trì Yến.
Vậy thì… chắc cũng  tính là  thất hứa, đúng ?
Bên tai, âm thanh máy móc chát chúa vang lên:
“Nhiệm vụ thất bại.”
 từ từ nhắm mắt .
 vốn là một   nhát gan.
Rất sợ chết, sợ đến phát run.
 đến tận giây phút cuối cùng,  mới nhận …
So với cái chết…
 sợ  thấy Tạ Trì Yến đau lòng… nhiều hơn.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
 rúc chặt trong lòng Tạ Trì Yến, chờ đợi mệnh lệnh xóa sổ từ hệ thống giáng xuống đầu .
Thế nhưng  kịp  thấy tiếng diệt trừ,   thấy cái giọng lắm mồm đáng ghét của hệ thống vang lên :
“Ký chủ , đang  cái gì đấy?”
“Biết cô mê phản diện cũng  cần ôm   giữa thanh thiên bạch nhật lâu thế chứ? Không thấy mất mặt ?”
: …?
 ngơ ngác hỏi:
“  c.h.ế.t ?”
Ai ngờ hệ thống còn tỏ  ngạc nhiên hơn :
“Cô c.h.ế.t cái gì cơ?”
“ là hệ thống chính quy đàng hoàng đấy,   mấy hàng trôi nổi ba  thích xóa sổ ký chủ  nhé!”
Rồi đột nhiên, nó như bừng tỉnh ngộ, giọng nghẹn ngào:
“Aaaa  hiểu ! Cô  Tạ Trì Yến đại phản diện  đầu độc mất !”
“Cả suy nghĩ cũng biến thành kiểu cực đoan méo mó y như  luôn !”
: …