nhịn , tò mò hỏi:
“Vậy rốt cuộc hình phạt là gì?”
Giọng hệ thống nhỏ hẳn .
Giống như đang sợ  buồn lòng, nó do dự mãi mới rụt rè thốt :
“Ký chủ… cô chuẩn  tâm lý  nhé…”
“Hình phạt là…  thể là… chắc là… đại khái là…”
“Cô sẽ…  ở  thế giới  mãi mãi.”
 trợn tròn mắt,  thể tin nổi:
“Cậu nhắc   nữa xem?”
Hệ thống càng lí nhí hơn:
“Ký chủ,  hiểu cô đang  đau khổ…”
“ vì cô thất bại nhiệm vụ,  tích đủ điểm để  về thế giới cũ…”
“Cho nên cô sẽ  bao giờ    cái nơi ấm áp, quen thuộc  nữa, chỉ  thể sống một đời cô độc trong thế giới xa lạ …”
 cố kiềm chế xúc động mãnh liệt trong lòng, chậm rãi lặp :
“Ý  là,  sẽ vĩnh viễn  thể   cái thế giới 996 tăng ca triền miên, mà  sống cả đời ở đây, nơi chỉ  tài sản hàng trăm tỷ và một ông chồng  điển trai  mê  c.h.ế.t  , đúng ?”
Hệ thống: “…Ừ thì… cũng  thể hiểu như ?”
 rơm rớm nước mắt, lòng đầy  ơn.
“Đây   hình phạt, đây rõ ràng là Phật tổ từ bi độ kiếp mà!”
“Xin nguyện từ nay ăn chay niệm Phật, cầu kiếp  cũng  ‘trừng phạt’ như  nữa!”
Thoát c.h.ế.t một phen,   hồn , lúc  mới phát hiện…  vẫn còn đang ôm chặt lấy Tạ Trì Yến  buông.
 đỏ bừng mặt, định rút  khỏi lòng .
  động đậy, vòng tay  ôm chặt lấy eo  càng siết , mạnh đến mức tưởng như  hòa   cơ thể .
  ép dán chặt lên n.g.ự.c ,     nữa   thở quen thuộc  bao phủ.
Tạ Trì Yến vùi đầu  vai , giọng khàn khàn :
“Đã  là sẽ mãi bên  ,   em   đột ngột biến mất nữa.”
“Lúc về nhà, phát hiện em  còn ở đó…  thật sự… suýt chút nữa…”
Giọng  run rẩy đến đáng sợ:
“Suýt chút nữa là… phát điên .”
Trái tim  lập tức nhói lên.
Từng câu từng chữ của , đều chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng .
  định kiễng chân lên hôn nhẹ  một cái để an ủi.
Thì bên tai bỗng vang lên một tiếng ầm ầm loảng xoảng khiến  giật .
Quay đầu  …
Chỉ thấy Lục Thanh Thời mặt trắng bệch, ngã lăn  đất, va đổ một đống đồ đạc xung quanh, ngổn ngang khắp nơi.
Gì thế? Đột nhiên đột quỵ ? Hạ đường huyết?
 vẫn còn  hiểu chuyện gì thì hệ thống  “hào phóng nhắc nhở”:
“  theo yêu cầu của ký chủ  nhé~”
“Đã gửi  bộ đoạn hồi ức   sang não  .”
“Nhìn   như , chắc  hiểu  bộ sự thật  đó.”
 bừng tỉnh ngộ.
Phải .
Biết  cha  yêu thương , hóa  là ác quỷ đội lốt .
Biết  “  vong ân bội nghĩa” , thật  mới là nạn nhân lớn nhất.
Mấy chục năm oán hận sụp đổ trong một khắc.
Với cú sốc lớn như , choáng váng là còn nhẹ.
Tạ Trì Yến chỉ lạnh nhạt liếc  Lục Thanh Thời,  nắm tay  :
“Chúng   thôi. Ở đây ồn quá.”
 cũng gật đầu, định để  cho Lục Thanh Thời một chút thời gian để tiêu hóa sự thật.
 đúng lúc xoay , Lục Thanh Thời  run rẩy lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-ac-chi-yeu-minh-toi/chuong-13.html.]
“Anh… em xin .”
Tạ Trì Yến  dừng .
Lục Thanh Thời lập tức lớn tiếng  tiếp:
“Là gia đình em   với !”
“Những việc họ  , em sẽ cố hết sức để bù đắp!”
Tạ Trì Yến lạnh nhạt:
“Không cần.”
“  đích  lấy đủ  thứ .”
Lục Thanh Thời nghẹn lời, nhưng vẫn kiên trì:
“Vậy thì… coi như là em  .”
“Năm đó, em mới là   lợi cuối cùng.”
“Cho nên… em cũng nhất định sẽ chuộc .”
Tạ Trì Yến  thèm để tâm nữa.
  sắc mặt   xanh như tàu lá, lương tâm trỗi dậy nên bước lên hỏi han:
“Mặt  nhợt nhạt … Không  chứ?”
Không ngờ,   nhích tới một bước thì Lục Thanh Thời  hoảng hốt lùi  mấy bước,  lùi  kêu lên:
“Xin  cô Hạ Ninh! Chuyện hôm  cô tỏ tình,   thể nhận lời !”
: …?
Tạ Trì Yến: …?
Chỉ thấy Lục Thanh Thời gượng  khổ:
“…   .”
“Cô là vị hôn thê của  .”
“Dù là cố ý  vô tình…  cũng  vô tình cướp  quá nhiều thứ của   .”
“  thể  cướp   con gái mà   yêu thương nhất.”
Nói xong,   cúi đầu thật sâu, trịnh trọng xin  :
“Thành thật xin . …  thể tiếp nhận tình cảm của cô.”
Rồi chẳng đợi  kịp phản ứng, Lục Thanh Thời    rời , bóng lưng vô cùng tiêu điều và đau khổ.
: …
Tạ Trì Yến: (híp mắt  lạnh)
Biết thế  cũng mặc kệ   !
Cái tên nhóc thiếu não !
Cậu gào xong thì  lưng bỏ  nhẹ nhàng, còn  thì ở , mồ hôi vã như tắm!
Quả nhiên…
Giây tiếp theo, lực tay Tạ Trì Yến nắm tay  bỗng siết mạnh hơn.
Anh  , vẫn là nụ  dịu dàng quen thuộc, nhưng giọng điệu  cực kỳ nguy hiểm:
“Bảo bối, chuyện là thế nào đây?”
“Thì  hôm nay em bỏ trốn… là vì chán  ,  bắt đầu một mối tình mới ?”
  khan cứng ngắc:
“Sao  thể chứ…  nghĩ nhiều …”
Nhìn ánh mắt “em nghĩ giấu  ?” của ,  thở dài trong lòng:
Xem     thể qua mặt  nữa .
Thôi .
Cũng chẳng  tiếp tục giấu giếm nữa.
 hít sâu một , cắn răng, dứt khoát kể  hết.
Từ chuyện  là  đến từ thế giới khác, đến chuyện   hệ thống bắt  "công lược nam chính",  đến cả việc  từng nhiều   rời …
  hết. Kể cả chuyện  hệ thống trong đầu.
Nói xong,  căng thẳng nhắm mắt ,  dám  phản ứng của .
 sợ lắm.
Sợ thấy vẻ giận dữ, thất vọng, hoặc ánh mắt lạnh lùng của .
 chờ mãi, thứ   thấy  là…