Một lúc lâu ,  nhẹ nhàng tựa đầu lên vai , khẽ :
“Thật ?”
“Nếu  thì…     phiền em .”
Ôi trời ơi! Cuối cùng thì phong cách của nam chính thuần khiết cũng trở  !
  ngạc nhiên  vui mừng, vội vàng vỗ lưng  như đang dỗ cún con.
    thấy…
Ở góc khuất, ánh mắt Tạ Trì Yến tối sầm, sâu thẳm như vực sâu  đáy, ẩn giấu sự dữ dội đến đáng sợ.
Anh chăm chú  , môi khẽ mấp máy tuy   tiếng, nhưng từng chữ mang ý nghĩa như lưỡi d.a.o sắc lạnh:
“Dù em  đang  dối…”
“  chủ động dây  …”
“Thì đừng mong chạy thoát nữa.”
Sau khi tỉnh táo , Tạ Trì Yến lái xe đưa  về nhà cùng .
Vừa xuống xe,  ngẩng đầu  xung quanh liền trợn tròn mắt.
Trước mắt là một khu biệt thự rộng mênh mông, sang trọng ngút ngàn.
Xung quanh là một dàn vệ sĩ mặc vest đen chỉnh tề, khí thế áp bức rõ rệt.
Trời ơi, đúng là nam chính tiểu thuyết  khác!
Mỗi bước  đều mang phong thái tổng tài bá đạo!
 phấn khích  ngang  dọc  khắp nơi.
 lúc , một  bước lên, cúi đầu kính cẩn với Tạ Trì Yến:
“Thưa  Tạ, kẻ phản bội   bắt. Chính là  hạ thuốc hôm qua.”
“Cậu  xử lý thế nào?”
Tạ Trì Yến nhàn nhạt mở miệng:
“Tất nhiên là… đem ném  cho cá mập ăn.”
: ...Hả???
Khoan ?
Đây thật sự là nam chính thuần khiết vô tội ?
Câu “ lớn lên giữa m.á.u và cái chết” của  nãy giờ…
Thì  là  gieo rắc m.á.u me và cái c.h.ế.t cho   á?!
Tạ Trì Yến thấy  đơ , dường như cũng nhận  điều gì đó, liền giải thích:
“Đừng hiểu lầm,  chỉ nuôi cá mập  thú cưng thôi.”
“Tên gọi ‘kẻ phản bội hạ thuốc’ là... một cái tên trong danh sách thức ăn của nó.”
Người đàn ông đang báo cáo cũng khựng ,  đó lập tức nở nụ   sang , tiếp lời:
“ thế thưa cô,  là nhân viên chuyên phụ trách cho cá mập của  Tạ ăn.”
“Để dễ phân loại,  đặt tên cho từng loại thức ăn: như là ‘kẻ phản bội hạ thuốc’, ‘kẻ địch  tìm chết’, ‘đối tác   lời’…”
“Tất cả những    , những thức ăn , sẽ   đem  cho cá ăn.”
Mặc dù   đang cố mỉm  cho  thiện, nhưng ánh mắt và khí thế… vẫn đáng sợ y như cũ.
:
…Anh trông đáng sợ như  mà   ??
Chưa dừng  ở đó,  còn gặp thêm  nhiều  khác trong biệt thự.
Ai nấy cũng đều cùng một phong cách với “nhân viên cho cá mập ăn”         hiền lành gì.
Đặc biệt là  mỗi   chuyện với Tạ Trì Yến, họ đều nhanh chóng… lùi xa   chục mét, như thể tránh càng xa càng .
Bầu  khí đó chẳng khác nào  đang  cô lập.
Tim  bỗng thắt .
  kìm ,  sang hỏi:
“Mỗi ngày  đều  việc với mấy   ?”
“Họ ai cũng trông  dữ,    thiện…    họ bắt nạt ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-ac-chi-yeu-minh-toi/chuong-2.html.]
Tạ Trì Yến ngẩn .
Sau đó chậm rãi cụp mắt xuống, lộ  một nụ   phần đáng thương:
“Có đấy.”
“Dù họ là cấp  của , nhưng chẳng ai  lời  cả.”
“Lúc nào cũng âm thầm bắt nạt .”
“Anh  sợ,   cô đơn.”
Nghe xong,   càng thấy xót xa.
Thảo nào Tạ Trì Yến   thuần khiết  yếu đuối như thế.
Thì ,  chỉ tuổi thơ khốn khổ, mà lớn lên còn  cả một đám “xã hội đen” ăn hiếp.
  nhịn  nữa, lập tức nắm lấy tay , giọng  dịu dàng:
“Thôi nào, đừng buồn nữa.”
“Sau  ngày nào em cũng   với ,    mặt.”
“Đảm bảo chẳng ai dám bắt nạt  nữa, chịu ?”
Không    ảo giác , nhưng ngay  câu đó,  thấy khóe miệng vài  xung quanh… giật nhẹ.
Ai cũng  biểu cảm kiểu “  lời   nhưng  dám”.
Tuy nhiên  kịp  kỹ, thì Tạ Trì Yến  nở nụ .
Trong mắt  lóe lên ánh sáng dịu dàng, nụ  nhẹ như gió xuân thổi qua mặt hồ, gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
“Vậy thì  quá .”
“Có em bên cạnh,  yên tâm hơn nhiều.”
Đẹp trai bất thình lình, cú đánh trí mạng đó đập thẳng  tim !
 đỏ mặt, bối rối  ,  dám  lâu.
Và  cũng  hề thấy…
Tạ Trì Yến nghiêng đầu,  về phía những  xung quanh đang định lên tiếng.
Anh chậm rãi giơ ngón tay lên môi,  động tác:
“Suỵt.”
Ngay lập tức,  gian xung quanh lặng như tờ.
Buổi tối,    giường, trở  mãi mà   ngủ .
Phải công nhận, căn phòng mà Tạ Trì Yến sắp xếp cho  đúng là… xa hoa đẳng cấp.
Từ bàn ghế, đèn ngủ đến giường nệm chỗ nào cũng toát lên khí chất của đồ đắt tiền.
   chẳng thích nổi.
Vì tất cả… đều màu đen.
Không một chút sức sống, lạnh lẽo và nặng nề, như thể  thứ gì đó đang đè nén trong tim.
Nơi , chẳng giống nơi nghỉ ngơi gì cả.
Mà giống như một cái nhà giam sang trọng, nhốt ai đó  cho thoát .
 lăn qua lăn   yên,  đột nhiên  nghĩ đến Tạ Trì Yến.
Đến cả  ở đây còn thấy  thoải mái…
Thế thì một  yếu đuối như ,  sống trong căn nhà  suốt hơn hai mươi năm,   càng khó chịu hơn ?
Hơn nữa, ban ngày  còn :
“ luôn cảm thấy sợ hãi và cô đơn.”
Nghĩ đến đây,  chẳng còn tâm trạng ngủ nghê gì nữa.
Thế là  bật dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng, lén lút mò sang phòng Tạ Trì Yến,  sang trò chuyện với  một chút.
Phòng   tối,    rõ   ngủ .
 rón rén  từng bước  gần, cố gắng  phát  một tiếng động.
Một bước… hai bước… ba bước…
Bỗng nhiên, cổ tay   ai đó túm chặt .
Ngay  đó, một lực mạnh kéo  ngã xuống giường, đè cả   xuống nệm mềm.