Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-06-09 12:09:31
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

「Nhưng thấy ngài tặng ta nhiều xiêm y đẹp như vậy, ta miễn cưỡng tha thứ cho ngài vậy.」

「Phải nói là mấy ngày không gặp, điện hạ dường như lại tuấn tú hơn nhiều rồi.」

「Chỉ không biết kỹ thuật có tiến bộ hay không…」

「Nếu lại như trước kia chỉ biết đấu đá lung tung, khiến trẫm không thoải mái, trẫm sẽ không sủng ái ngươi nữa đâu.」

Thái tử: “…”

Xe ngựa chậm rãi tiến vào phố xá, bên tai bắt đầu vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. Tiêng người bán hàng rao mời, tiếng trẻ con nô đùa, đầu ngón tay khẽ vén màn xe, ánh đèn sáng rực rỡ lập tức tràn vào.

Đã sáu bảy năm nàng chưa từng ra khỏi cung, mọi thứ trước mắt đối với nàng đều là niềm vui bất ngờ sau bao ngày xa cách.

Thái tử khẽ mở mắt, thấy bóng lưng nhỏ bé của nàng đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ váy màu cánh sen nhạt lay động theo nhịp xe, im lặng đổ bóng dưới ánh nến vàng nhạt. Những đóa hoa trà thêu chỉ bạc ẩn hiện, tựa như một bức tranh tĩnh mịch trải dưới ánh trăng.

Vân Quỳ dường như cảm nhận được có ánh mắt rơi trên lưng, nàng vội quay người lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu như vực thẳm của Thái tử.

Trong khoảnh khắc đó, tim nàng như lỡ một nhịp.

Vân Quỳ chợt lắp bắp, thấy hắn dường như đang nhìn y phục của mình, nàng hỏi: “Điện hạ, những bộ y phục kia là ngài tự tay chọn sao?”

Thái tử khẽ cụp mắt xuống: “Ngươi nghĩ gì vậy?”

Vân Quỳ: “… Dạ.”

Nàng lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ ngày càng gần, hỏi: “Đêm nay điện hạ xuất cung để làm gì?”

Thái tử nhàn nhạt đáp: “Công vụ.”

Vân Quỳ hỏi: “Vậy nô tỳ phải đi theo điện hạ suốt sao?”

Thái tử: “Ngươi nói xem?”

Thấy nàng cúi đầu mím môi, Thái tử lên tiếng: “Sao, ngươi không đi theo hầu hạ cô, còn muốn tự mình đi chơi à?”

Vân Quỳ vội nói: “Nô tỳ tuyệt đối không có ý đó.”

Ngón tay Thái tử khẽ gõ nhẹ lên đầu gối: “Ngươi muốn đi xem đèn?”

Đêm giao thừa lúc rời khỏi Triều Dương Điện, nàng đã thầm than trong lòng, nói không thấy pháo hoa và đèn trời ở Thái Hòa Môn nữa, xem ra nàng là người thích xem đèn và thích náo nhiệt.

Đêm nay hắn cải trang đi tuần, dẫn theo nàng cũng không tốn công.

Vân Quỳ vui vẻ gật đầu: “Nô tỳ mang theo bạc, còn muốn mua chút đồ, có được không ạ?”

Thái tử: “Ngươi muốn mua gì?”

Thấy hắn không thẳng thừng từ chối, Vân Quỳ lập tức tươi cười rạng rỡ: “Đương nhiên là mua chút đồ của con gái rồi.”

「Đương nhiên là mua ít đồ con gái thích xem!」

Như son phấn, trâm cài và những đồ trang sức. Trước đây Hoàng hậu cũng ban thưởng không ít, chất lượng trong cung dĩ nhiên không thua kém bên ngoài, huống chi Thái tử thích sự thanh tao, những thứ son phấn hương liệu kia nàng cực ít dùng đến. Khó khăn lắm mới có dịp xuất cung, tất nhiên là mua mấy quyển thoại bản nàng thích nhất rồi.

「Quan trọng nhất là mua thêm chút đồ tham khảo để cùng Thái tử điện hạ thảo luận chuyện âm dương gi.ao h.oan, hắc hắc!」

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-144.html.]

Thái tử nắm chặt tay, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Ngươi muốn mua… thoại bản?”

Vân Quỳ cười gượng: “Vậy mà ngài cũng đoán ra?”

「Ngài vẫn còn đơn thuần lắm, Thái tử ca ca ạ.」

Ánh mắt Thái tử khẽ tối đi.

Nàng luôn thầm gọi hắn bằng những danh xưng kỳ lạ, trước đây gọi hắn là đại ca, Diêm Vương sống, thậm chí còn dám tự xưng là trẫm, Thái tử đều không so đo gì với nàng.

Chỉ riêng tiếng “Thái tử ca ca” này, hắn nghe mà tin ngứa ngáy, tựa như bị một chiếc lông vũ mềm mại khẽ lướt qua.

Hắn kìm nén cảm xúc mờ ám trong đáy mắt, nói: “Thoại bản là sách cấm trong cung, ngươi xem từ đâu vậy?”

Vân Quỳ thật thà khai: “Bên trên nhắm một mắt mở một mắt, quản lý không nghiêm, thường có cung nữ nhờ tiểu thái giám đi mua đồ xuất cung mua về, ta cũng mượn người khác xem thôi.”

Sợ hắn không cho phép, nàng vội nói thêm: “Không chỉ mình ta xem đâu, mua về mọi người chuyền tay nhau đọc, một truyền mười, mười truyền trăm, có khi đến tay ta đã thành một đống giấy rách rồi.”

Tị hoả đồ cũng tương tự.

Thái tử lại tỏ thái độ việc công xử theo phép công: “Đã là sách cấm trong cung, cô cũng không tiện phá lệ cho ngươi.”

Vân Quỳ hơi giận, nghĩ đến việc mình đang có chuyện muốn nhờ người ta nên nàng lại bày ra vẻ mặt tươi cười: “Vậy hay là điện hạ mua giúp ta đi! Trong cung cấm là cấm bọn hạ nhân chúng ta, nếu điện hạ muốn mua, ai dám quản ngài?”

Thái tử khẽ cười nhạo một tiếng: “Ngươi cũng thật lanh lợi.”

Vân Quỳ mạnh dạn xích lại gần hắn, nháy mắt tinh nghịch: “Điện hạ mua về, cho nô tỳ mượn xem hai ngày thôi, nô tỳ học được rồi mới có thể phân ưu cho điện hạ được chứ.”

Biết rõ nàng nói năng mập mờ, lại thêm vẻ mặt nịnh nọt, Thái tử vẫn vô thức dời mắt đi, phân phó vài câu ra ngoài.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại trong một con hẻm ở cuối phố chính, xuống xe không xa chính là thư trai lớn nhất kinh thành – Cầu Tri Trai.

Thái tử liếc mắt ra hiệu cho Tào Nguyên Lộc đang mặc thường phục, Tào Nguyên Lộc lập tức đưa cho Vân Quỳ một túi tiền.

Vân Quỳ kinh ngạc nhận lấy túi bạc căng phồng.

Thái tử nhàn nhạt nói: “Đã là cô mua, tất nhiên không có lý do gì để ngươi phải tốn kém.”

Vân Quỳ vui mừng nhảy cẫng lên: “Đa tạ điện hạ!”

Thái tử lại ra lệnh cho Đức Thuận: “Đi giúp nàng mang lên xe.”

Vân Quỳ: … Mang?

Điện hạ tưởng nàng định mua bao nhiêu, mà lại dùng đến chữ “mang” vậy?

Nhưng Thái tử điện hạ đã lên tiếng, lại còn cho tiền, nàng cũng không khách sáo nữa!

Đến Cầu Tri Trai, Vân Quỳ tiến thẳng đến khu vực thoại bản, mua hết những quyển đang thịnh hành rồi lặng lẽ gọi chưởng quầy ra một bên.

Chưởng quầy từng trải nhiều, thấy nàng mặt đỏ ửng, ngượng ngùng e lệ, bèn đoán ra ý định. Hơn nữa thấy cô nương này hào phóng, ông ta trực tiếp mang bảo vật quý giá nhất ra.

Vân Quỳ lật thử hai trang, suýt chút nữa rớt cả cằm, có đến cả trăm tư thế! Hơn nữa còn rõ ràng hơn mấy quyển sách nhỏ rách nát trước đây nàng xem nhiều!

Chưởng quầy vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Cô nương yên tâm, có bảo vật quý giá nhất này của ta, nhất định sẽ khiến cô nương và lang quân cầm sắt hài hòa, phiêu phiêu dục tiên.”

Vân Quỳ vung tay: “Mua!”

Loading...