Đêm Nguyên Tiêu, cả con phố chính đèn đuốc rực rỡ, dòng người như nước chảy. Những chiếc đèn lồng lớn nhỏ hình thù kỳ lạ treo đầy cả phố, từ xa nhìn lại tựa như một dòng ánh sáng lung linh.
Đi ra ngoài hai bước, vô số gian hàng rực rỡ sắc màu lập tức thu hút ánh mắt Vân Quỳ.
Những chiếc đèn thỏ, tranh đường và tượng đất mà trong mắt người lớn chỉ có trẻ con mới thích, đối với nàng lại tràn đầy sự mới lạ và thú vị.
Hồi bé sống nhờ nhà cậu, nàng chưa bao giờ có một chiếc đèn thỏ thuộc về riêng mình. Một tiếng “muốn” chỉ nhận lại những ánh mắt khinh bỉ và lời mắng nhiếc. Thậm chí nàng chỉ dám nhìn trộm, nếu lộ ra vẻ ngưỡng mộ, tiếng chửi rủa của mợ sẽ lập tức vang lên bên tai.
Nàng không dám đòi, không dám nghĩ, thậm chí có lúc còn cho rằng muốn là sai trái. Nỗi sợ hãi và sự nhút nhát đó bao trùm cả tuổi thơ của nàng.
Nàng thực ra hơi thấy Cửu hoàng tử đáng thương, có lẽ đây cũng là một loại đồng cảm. Bởi vì mợ nói với nàng, nàng cũng là đứa con hoang của mẹ thông dâm với người khác. Một đứa trẻ vốn dĩ không nên đến thế gian này, thì có tư cách gì mà đòi hỏi?
Mợ nói vì nuôi nàng mà trong nhà hết sạch tiền bạc, vì thế nàng phải hiểu chuyện và hiếu thuận. Nhưng sau này nàng mới biết, tiền bạc đều bị anh họ thua bạc hết. Cái gọi là hiếu thuận hiểu chuyện của mợ, là muốn nàng làm thiếp cho lão viên ngoại kia, kiếm một khoản sính lễ hậu hĩnh trả nợ cho anh họ, để hắn ta cưới cô nương xinh đẹp ở trấn trên.
Nàng không muốn, nàng muốn trốn, trốn đến một nơi không ai biết nàng. Cho dù làm ăn xin ngoài đường, cũng có đứa trẻ chịu ném cho nàng một xiên táo mèo ăn dở.
Vào cung, dù cảnh ngộ không tốt hơn, nhưng cũng không ai chỉ vào mặt mắng nàng là đồ con hoang. Nàng còn có thể dần dần tích góp vàng bạc, để dành cho những ngày tốt đẹp sau này.
Thấy mắt nàng không rời khỏi gian hàng làm tranh đường bên đường, Thái tù nói: “Muốn thì mua, lần sau xuất cung cũng không biết là khi nào.”
Vân Quỳ chậm rãi hoàn hồn: “Vậy ta mua nhé?”
Thái tử nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của nàng, khẽ nói: “Ừ.”
Vân Quỳ sờ túi tiền, ngượng ngùng cười: “Nô tỳ chỉ mang theo một thỏi vàng hai lượng, những người bán hàng bình thường chắc là không có tiền lẻ trả lại, điện hạ xem?”
Tâm tư nhỏ nhặt của nàng lộ rõ mồn một, Thái tử bất đắc dĩ nói: “Cô còn không đến nỗi keo kiệt với cả một bức tranh đường.”
Vân Quỳ lập tức cười đến mắt cong cong: “Cảm ơn điện hạ! Điện hạ có muốn ăn không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-145.html.]
Thái tử nói: “Cô không ăn.”
Vân Quỳ thấy Tần Qua tiến lên, dường như có việc quan trọng muốn bẩm báo, bèn tự đi xếp hàng.
Tần Qua chắp tay với Thái tử, ghé tai khẽ nói: “Thuộc hạ đã tìm được thợ thủ công biết chuyện hỏi qua, hải đăng Thiên Đô Môn bị bớt xén vật liệu, thiếu trụ đỡ kết cấu quan trọng. Đêm nay trên đỉnh gió lớn, nhiều nhất không quá một canh giờ, thân tháp chắc chắn sẽ sụp đổ.”
Sắc mặt Thái tử lập tức lạnh xuống: “Đã sắp xếp nhân lực ổn thỏa chưa?”
Tần Qua gật đầu: “Thuộc hạ đã an bài xong xuôi, nửa canh giờ nữa sẽ cho Thủy Kính Đài bắt đầu hát tuồng, dụ hết dân chúng dưới chân hải đăng đến đó. Binh lính tuần phòng doanh cũng đã bí mật bố trí xong, cố gắng bảo đảm an toàn cho dân chúng, tránh có thương vong.”
Thái tử trầm giọng nói: “Ngươi đích thân đi giám sát.”
Tần Qua lập tức lĩnh mệnh đi.
Vân Quỳ làm xong tranh đường, trở về thấy sắc mặt Thái tử lạnh lẽo, không khỏi tiến lên hỏi: “Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thái tử quay đầu lại: “Không liên quan đến ngươi, ngươi…”
Chưa dứt lời, ánh mắt Thái tử dừng lại ở hình vẽ trên que tranh đường trong tay nàng, không phải hoa chim sâu cá thường thấy, cũng không phải nhân vật lịch sử, mà hơi giống…
Tào Nguyên Lộc nhìn nhìn bức tranh đường, lại nhìn nhìn điện hạ nhà mình, cái mũi, cái miệng kia, giống thật!
“Cô nương, bức tranh đường này, có phải là vẽ điện hạ không?”
Vân Quỳ xoay xoay que tranh đường trong tay, chớp chớp mắt nói: “Không biết nữa, ta bảo người bán hàng vẽ cho ta một người đàn ông tuấn tú để ăn. Hắn ta tùy tay đổ một cái, người đường đã thành hình rồi. Ngươi thấy giống điện hạ không?”
Nói xong còn dám cắn “rắc” một cái vào đầu người đường ngay trước mặt Thái tử.
Thái tử chợt cảm thấy đầu âm ỉ đau.