Thuần Minh Đế không ngủ cả đêm.
Ông ta biết Lư Túc sẽ ra tay vào đêm hội đèn này. Lư Túc đích thân dẫn người, triệu tập mấy chục cao thủ dưới trướng, chưa chắc là không có phần thắng.
Kiếm thuật của Thái tử quả thật không thể xem thường, nhưng chứng đau đầu vĩnh viễn là mối họa tiềm ẩn khi hắn giao đấu và tác chiến. Đặc biệt là trong môi trường cực kỳ ồn ào như hội đèn Nguyên Tiêu, càng chứng đau đầu càng dễ phát tác.
Mấy mũi tên lạc trước đó đều là do hắn đau đầu không có sức chống trả, đã gây cho hắn một đòn nặng nề. Hội đèn Nguyên Tiêu hôm nay, chính là thiên thời địa lợi.
Nhưng Thuần Minh Đế hoàn toàn không ngờ, còn chưa đợi được tin tức của Lư Túc, Càn Thanh Cung lại truyền đến tin tức hải đăng Thiên Đô Môn sụp đổ trước.
Thượng thư Công Bộ Tiết Kính Chi và Tả Hữu Thị Lang suốt đêm vào cung thỉnh tội.
Sau khi biết không gây ra thương vong nghiêm trọng về người, chỉ có hơn mười binh lính và dân chúng bị thương nhẹ, Thuần Minh Đế thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nhưng khi ông ta biết tất cả những điều này đều là do Thái tử đã sớm tra ra mối họa tiềm ẩn của hải đăng. Hơn nữa đã ngầm bố trí, mới có thể kịp thời sơ tán dân chúng trước khi nó sụp đổ đêm nay, tâm trạng ông ta lập tức mơ hồ phức tạp.
Thậm chí còn có vài phần nghi ngờ, “Thái tử làm thế nào để thu hút người đến Thủy Kính Đài. Chỉ một vở kịch mà có thể dẫn dụ được dân chúng của nửa con phố chính?”
Viên ngoại lang Công Bộ phụ trách việc xây dựng hải đăng vừa từ Thiên Đô Môn trở về. Gã ta biết lần này truy cứu trách nhiệm, mình chắc chắn lành ít dữ nhiều. Lúc này, toàn thân gã ta toát mồ hôi lạnh, răng va lập cập, nhưng lại không thể không trả lời: “Trên đài hát… là chuyện gian tình của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần…”
Lời này vừa thốt ra, trước mắt Thuần Minh Đế tối sầm lại. Sau một thoáng ngây người ngắn ngủi, khí huyết toàn thân nhanh chóng dồn lên đỉnh đầu, nếu không nắm c.h.ặ.t t.a.y cố gắng ổn định cảm xúc, chỉ sợ là đã ngã xuống.
Quần thần phía dưới quỳ xuống hô: “Bệ hạ bớt giận…”
Thuần Minh Đế không thể bớt giận. Vị vua hai mươi năm qua luôn giữ vẻ bình tĩnh lúc này giống như một con sư tử nổi giận, bước nhanh lên trước, đá một cước vào vai viên ngoại lang Công Bộ kia, rít ra một tiếng mắng giận từ kẽ răng: “Ngươi tham ô của công, lòng tham không đáy, đặt luật pháp vào đâu, đặt mặt mũi của trẫm vào đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-156.html.]
Một cước này gần như dùng hết sức lực toàn thân, đá viên ngoại lang Công Bộ kia ngã mạnh xuống đất, bò cũng không dậy nổi, chỉ có thể cố chịu đau quỳ thẳng người, run rẩy cúi rạp xuống đất cầu xin tha thứ.
Những người phía dưới đều quỳ rạp xuống đất, trán dán chặt vào đất, toàn thân run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt quân vương.
Một lúc lâu sau, Thuần Minh Đế cố nén cơn giận phun trào, chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ.
Thái tử biết rõ hôm nay hải đăng sẽ xảy ra chuyện, nhưng lại không báo trước cho Công Bộ kịp thời tu sửa kiên cố, cũng không thông báo cho Kinh Vệ phòng bị trước. Mà hắn mặc kệ hải đăng sụp đổ, bản thân lại ngầm bố trí, đem chuyện xấu trong hoàng gia biên soạn thành kịch dẫn dụ dân chúng. Làm như vậy vừa có thể tránh được thương vong về người, lại có thể khiến chuyện ô uế hậu cung náo loạn khắp nơi, làm ông ta mất hết mặt mũi, tiện thể làm tròn danh tiếng tốt đẹp cho bản thân!
Một mũi tên trúng nhiều đích, đúng là một Thái tử giỏi!
Thuần Minh Đế nắm chặt tay, cố nén cơn giận ngút trời mới không xử tử tại chỗ những kẻ tham ô vô dụng trước mặt!
Đợi đến khi Lư Túc hồi cung bẩm báo, Thuần Minh Đế nghĩ cũng biết, vụ ám sát đêm nay lại thất bại rồi.
Chân phải Lư Túc bị thương ở bắp chân, khập khiễng bước vào điện, khó khăn quỳ xuống đất: “Vi thần…”
Chưa nói xong, Thuần Minh Đế vung tay áo, chồng tấu chương cao như núi trên án thư đều bị hất xuống người ông ta, “Đồ vô dụng!”
Lư Túc vội vàng cúi rạp xuống đất thỉnh tội: “Vi thần không ngờ đêm nay Thái tử đã sớm chuẩn bị…”
Sắc mặt Thuần Minh Đế xanh mét, bước nhanh xoay hai vòng tại chỗ, “Trẫm cần ngươi làm gì? Mối họa tiềm ẩn của hải đăng ngươi không tra ra được, Thái tử mang bao nhiêu người xuất cung, ngầm mưu tính gì, ngươi cũng một mực không biết. Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng đêm nay hắn xuất cung chỉ vì mua vui cho giai nhân?”
Lư Tắc vội nói: “Là vi thần sơ suất, xin bệ hạ giáng tội! Nhưng quả thật từ đầu đến cuối Thái tử đều che chở cho cung nữ thị tẩm kia, vi thần mới có cơ hội làm hắn bị thương ở eo bụng một nhát…”
Thuần Minh Đế không muốn nghe những điều này. Đổi lại là trước kia, Thái tử bị thương nặng, ông ta còn có thể hả hê trút giận, rồi cân nhắc xem có thể lợi dụng chuyện này như thế nào. Tuy nhiên bây giờ ông ta không muốn đợi nữa, ngoại trừ lớp mặt nạ cuối cùng giữa hai người chưa xé bỏ, Thái tử hồi kinh ba tháng nay, đã liên tiếp cho ông ta quá nhiều “bất ngờ”.
Đại thanh trừng Đông Cung, trực tiếp đem những tên gián điệp bị tra tấn đến c.h.ế.t đưa về Khôn Ninh Cung, khiến tiền triều hậu cung nghị luận xôn xao.