Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-06-12 15:11:05
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời hắn nói ẩn chứa sự châm biếm, thậm chí còn đả kích ngoại hình của Lư Túc. Nếu không phải chuyện riêng của Lư Túc chỉ có quân thần hai người biết, Thuần Minh Đế thậm chí còn cảm thấy Thái tử đã tra ra điều gì đó.

Mấy ngày nay triều đình chấn động, Thái tử tiến cử không ít quan viên. Đối với những lời này, Thuần Minh Đế đã sớm không còn lạ lẫm.

Nhưng lần nào hắn cũng nói có lý có chứng, dù Thuần Minh Đế muốn từ chối, cũng dễ bị người khác dị nghị.

Thuần Minh Đế cười nói: “Thái tử muốn tiến cử ai?”

Thái tử đáp: “Võ trạng nguyên năm Thiên Khải thứ nhất, Thịnh Dự.”

Nói xong ý vị sâu xa nhìn Lư Túc: “Chỉ huy Lư hẳn là nhận ra người này?”

Dù có nửa chiếc mặt nạ đồng thau che khuất, Thái tử vẫn nhìn thấy con ngươi Lư Túc khẽ rung động.

「Thịnh Dự… hai mươi năm trước cùng ta làm tham tướng dưới trướng tiên đế, rất được tiên đế trọng dụng.」

「Tại sao Thái tử cứ nhất định nhắc đến người này trước mặt ta?」

「Người khác không nhận ra ta, Thịnh Dự lại chưa chắc…」

Lư Túc cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng nói: “Theo vi thần được biết, năm xưa đại chiến Bắc Cương, Bệ hạ truy cứu trách nhiệm theo luật, Thịnh Dự cũng bị giáng hai cấp, hiện tại chắc là nhậm chức Thiên hộ Bành Thành Vệ.”

Thái tử nói: “Với tài năng của Thịnh Dự, chỉ nhậm chức Thiên hộ quả là uổng phí, Cẩm Y Vệ vừa hay thiếu một chỉ huy đồng tri. Thịnh Dự cũng từng nhậm chức phó quan Cẩm Y Vệ. Cô thấy hắn có thể đảm đương.”

Nếu không phải Thái tử nhắc đến người này, Thuần Minh Đế gần như đã quên mất Thịnh Dự là ai. Ông ta mơ hồ nhớ Thịnh Dự cao bảy thước, phong độ nhẹ nhàng. Năm xưa ở kinh thành có thể nói là đang thời kỳ nổi bật, sau này tiên đế trọng thương băng hà, Thuần Minh Đế lấy lý do truy cứu trách nhiệm, giáng chức những tướng lĩnh dưới trướng ông ấy, người bị lưu đày thì lưu đày, Thịnh Dự cũng nằm trong số đó.

Thái tử đột nhiên đề bạt người này, tự nhiên là muốn thu phục làm người của mình, an bài người của mình vào trong đám thân vệ của ông ta.

Thuần Minh Đế nói: “Tuyển chọn người của Cẩm Y Vệ không vội…”

Thái tử lớn tiếng ngắt lời: “Rốt cuộc là Cẩm Y Vệ không thiếu người, hay là bệ hạ nghi ngờ năng lực chọn lựa hiền tài của cô?”

Khóe môi hắn ngậm ý cười, nhưng đáy mắt đen như mực lại không có nửa phần ý cười.

Thuần Minh Đế âm thầm nắm chặt tay, cố nén cơn giận nói: “Thái tử biết trẫm không có ý này.”

Thái tử nghiêm giọng nói: “Năm xưa ở dưới trướng tiên đế, Thịnh Dự tuổi còn trẻ mà quân công hiển hách, làm đến chính tam phẩm Tham tướng. Người không có lỗi lớn, lại bị chèn ép hai mươi năm không được thăng tiến, người đáng bị nghi ngờ e rằng không phải cô, mà là bệ hạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-158.html.]

Khóe mắt Thuần Minh Đế khẽ giật, một lúc lâu sau nghiến răng nói: “Đã như vậy, vậy thì cứ theo lời con, phong Thịnh Dự làm Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ, lập tức hồi kinh nhậm chức.”

Thái tử cười nói: “Bệ hạ anh minh.”

Thuần Minh Đế nói xong, liếc mắt trao đổi với Lư Túc.

Thăng chức không khó, có thể an toàn nhậm chức hay không hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của ông ấy.

Dạo này Thái tử công vụ bận rộn, ban ngày lên triều, nghị sự, thường đến tận đêm khuya mới về.

Vết thương ở eo bụng hắn vừa mới khỏi, Vân Quỳ lại đến kỳ kinh nguyệt, ý nghĩ muốn trao đổi âm dương vốn có cũng đành gác lại.

Ban ngày, ngoài việc đi tìm Yến ma ma học búi tóc thì Vân Quỳ trốn trong Thừa Quang Điện xem thoại bản, cuộc sống trôi qua vô cùng nhàn nhã, tự tại.

Có lẽ Thái tử thấy nàng nhàn hạ như vậy không vừa mắt, mỗi sáng sớm đều gọi nàng dậy búi tóc, luyện tập nhiều lần, búi tóc của Vân Quỳ đã búi ra hình dạng. Bây giờ đi phòng phía sau học búi tóc phần lớn là để g.i.ế.c thời gian và nói chuyện với Yến ma ma.

Yến ma ma tuổi đã cao, điều lo lắng nhất chính là chuyện hôn sự và con cái của Thái tử. Bà ấy không tiện cầu kiến Thái tử, đích thân hỏi han hoặc thúc giục nên chỉ có thể dò hỏi Vân Quỳ.

Vân Quỳ cũng rất bất đắc dĩ: “Điện hạ chính sự bận rộn, dạo trước lại bị thương, chuyện sách lập Thái tử phi chỉ có thể dời lại sau này.”

Trong lòng Yến ma ma cũng biết Đế Hậu không thể để tâm đến hôn sự của Thái tử. Bà ấy thở dài một hơi, lại nhìn bụng nàng: “Vậy còn con? Sao bụng mãi không có động tĩnh gì?”

Vân Quỳ dở khóc dở cười, nàng với Thái tử điện hạ tổng cộng chỉ có một đêm đó. Làm gì có chuyện người người đều có vận may một lần được con như Thế tử Ninh Đức Hầu!

Yến ma ma thở dài: “Tiên đế con cái ít ỏi, điện hạ lại trì hoãn đến nay, ta đã từng này tuổi, sau xuống dưới hoàng tuyền, biết ăn nói thế nào với Huệ Cung Hoàng hậu…”

Vân Quỳ: “…”

Nàng chỉ có thể nói dối trước để an ủi: “Ma ma yên tâm, tối nay về, con sẽ cùng Thái tử điện hạ thử nhiều lần.”

Vừa nói xong đã nghe thấy khung cửa kẽo kẹt một tiếng.

Thái tử một thân áo gấm đen đứng ở ngoài cửa, ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm nàng.

Vân Quỳ quay đầu nhìn thấy người đến, lập tức kinh hãi: “Điện… điện hạ sao lại đến đây?”

Thái tử đi ra từ Sùng Minh Điện, hứng lên bèn đi đường vòng đến phòng phía sau thăm Yến ma ma, tiện thể đón nàng về. Không ngờ vừa đến cửa đã nghe thấy nha đầu kia nói nhăng nói cuội ở đây.

Loading...