Vân Quỳ xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.
「Sao mỗi lần ta lỡ lời đều bị ngài ấy bắt gặp thế này!」
Yến ma ma thì ngược lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc vui mừng, không ngờ thái tử điện hạ lại đích thân đến tận hậu phòng sau này thăm bà ấy. Bà ấy vội vàng cúi người hành lễ.
Thái tử tiến lên đỡ bà ấy dậy, “Ma ma miễn lễ.”
Yến ma ma: “Thương thế của điện hạ đã khỏi hẳn chưa ạ?”
Thái tử đáp: “Cô không sao, ma ma yên tâm.”
Yến ma ma gật đầu, “Điện hạ thân ở vị trí cao, hiểm nguy khôn lường, sau này cũng phải luôn cẩn trọng mới được.”
Thái tử khẽ gật đầu, “Thân thể ma ma vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe lắm.” Vành mắt Yến ma ma đỏ hoe, “Chỉ là trong lòng ta luôn cảm thấy tiếc nuối, sợ ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay, không thể nhìn thấy điện hạ cưới vợ sinh con, bước lên đại vị…”
Thái tử bất đắc dĩ nói: “Sẽ không đâu.”
Yến ma ma coi như đó là lời hứa của hắn, “Điện hạ vừa ý tiểu thư nào chưa?”
Thái tử im lặng không nói, ánh mắt vô thức liếc nhìn Vân Quỳ, nha đầu vô tư kia vẫn còn đang lén lút soi gương chỉnh trang lại búi tóc.
Hắn không lộ vẻ gì thu hồi ánh mắt, “Ma ma không cần lo lắng, cô đã có chủ ý.”
Yến ma ma là người khôn khéo, chỉ một ánh mắt cũng đã nhận ra vài phần ý vị khác thường.
Tính tình điện hạ nhà bà ấy, bao nhiêu năm nay bà ấy đều nhìn rõ. Cho dù là tiêu thư khuê tú tài đức vẹn toàn, hay tiểu thư khuê các dịu dàng thông minh, chưa từng có ai thực sự được hắn để vào lòng. Nếu là người hắn không thích, dù gia thế có tốt đến đâu, dù ai khổ tâm khuyên nhủ, hắn cũng hoàn toàn không để tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-159.html.]
Điện hạ nhà bà ấy là người đáng sợ nhường nào, ngay cả mấy vị công chúa của Thuần Minh Đế, thiên kim của các thượng thư các lão, khi gặp hắn cũng đều cung kính sợ sệt. Duy chỉ có cung nữ thị tẩm này, nhìn thì có vẻ rụt rè nhút nhát, nhưng thực ra lần nào nhắc đến điện hạ không phải là đểu tươi cười rạng rỡ, e ấp ngượng ngùng sao?
Nhiều năm như vậy bên cạnh chỉ có một cô nương. Nếu không thích, sao lại giữ nàng hầu hạ bên cạnh. Hai mươi năm trước, ở Thừa Quang Điện, ngay cả một cung nữ đến gần hắn cũng không có, thế nhưng giờ lại hận không thể đêm nào cũng ở lại Thừa Quang Điện hầu hạ.
Còn nữa, ngay cả việc nàng đến học chải đầu cũng không yên tâm, phải đi đường vòng đến đón người.
Thật ra đâu phải là đến thăm bà lão này chứ?
Yến ma ma nhớ lại năm xưa tiên đế và Huệ Cung Hoàng hậu cũng là đôi uyên ương tình thâm. Chỉ cần ở Càn Thanh Cung, mỗi ngày tiên đế thay y phục, búi tóc, Huệ Cung hoàng hậu đều không nhờ người khác. Dù tiên đế bận rộn công vụ đến đâu, mỗi ngày sẽ đến dùng bữa với Hoàng hậu. Mỗi lần chinh chiến trở về, thậm chí còn chưa kịp cởi áo giáp, đã phải lập tức đi gặp Hoàng hậu…
Thái tử mím môi lắng nghe tiếng lòng bà ấy, im lặng hồi lâu nói: “Ma ma nghỉ ngơi sớm đi, cô đón người về trước.”
Yến ma ma hoàn hồn, vội gật đầu: “Dạ.”
Thái tử xoay người ra cửa, Vân Quỳ vội vàng thu dọn đồ đạc đi theo.
Yến ma ma nhìn bóng dáng hai người từ xa, trong lòng thở dài.
Nếu không biết nàng tuổi thơ bất hạnh, ở trong cung sáu bảy năm, dung mạo tươi tắn, da trắng như tuyết, mặt đẹp như hoa này, đâu phải là mỹ nhân mà gia đình dân thường có thể sinh ra?
Chỉ xét về tướng mạo cũng vô cùng xứng đôi với điện hạ, dù môn đăng hộ đối có thấp hơn một chút cũng không sao, chỉ cần điện hạ thích, sau này…
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như tranh vẽ kia, Yến ma ma luôn cảm thấy hơi quen thuộc, cuối cùng vào giờ phút này đột nhiên nhớ ra một cái tên.
Nhưng làm sao có thể chứ, trên đời này dung mạo giống nhau quá nhiều, những người không hề có quan hệ huyết thống, sao lại có thể có sự liên hệ về huyết mạch?
Vân Quỳ đi theo Thái tử ra cửa, luôn cảm thấy sắc mặt hắn có vẻ hơi khó coi. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cần phải minh oan cho mình.
“Điện hạ, vừa rồi ta chỉ là nói đùa cho Yến ma ma vui thôi. Bà ấy mong ngài có tiểu điện hạ đến nỗi mỏi mắt trông chờ rồi, bản thân ta không có ý đó.”
「Thực ra ta nghĩ một chút đấy.」