Đôi môi mỏng của người đàn ông áp xuống, chậm rãi cắn mút dọc theo đôi môi mềm mại ẩm ướt, khiến nàng khẽ run rẩy, đầu óc mấy lần ngơ ngác trống rỗng.
Nàng nắm chặt tấm nệm dưới tay, cảm nhận được hơi thở nóng rực của người đàn ông rơi trên ngực, để lại dấu ấn của hắn. Nàng sợ ngứa nên khó chịu, nhưng lại bị hắn gắt gao giữ chặt dưới thân, không thể động đậy.
Nàng biết đây là đang chuẩn bị làm.
Vị Thông chính sủ Thẩm đại nhân kia am hiểu nhất về lĩnh vực này, mỗi lần đều khiến Thẩm phu nhân ý loạn tình mê, khó lòng dứt ra.
Vân Quỳ thậm chí còn cảm thấy, có phải Thái tử điện hạ đã từng thỉnh giáo Thẩm đại nhân không? Nàng có thể cảm nhận được sự xao động và khát vọng cố kìm nén kia, nhưng hiếm khi thấy hắn kiên nhẫn như vậy, hôn, vu.ốt ve, mỗi lần chạm vào đều khiến nàng run rẩy sâu sắc.
Chậm rãi tìm lại ý thức, nàng lại bắt đầu nhớ tới những động tác vừa rồi, sợ lát nữa trong đầu trống rỗng, không nhớ được gì.
Tuy nhiên vừa niệm được hai câu, hô hấp của người đàn ông đột nhiên trầm xuống, cắn một cái vào nơi kín đáo của nàng, đau đến nỗi Vân Quỳ không nhịn được co chân lại.
Ánh mắt Thái tử sâu thẳm, đánh giá vị trí kia, đứng dậy đi lấy đồ.
Cảm giác ấm nóng đột ngột truyền đến, kí.ch thí.ch toàn thân nàng run rẩy. Không biết hắn bôi thứ gì mà nàng cảm thấy mình như đang nằm trên giường nước, như một cánh hoa mỏng manh chìm nổi.
Thái tử từ nhỏ luyện võ, tuyệt đối không phải là những chiêu thức hoa mỹ của đám công tử nhà quyền quý ở kinh thành, mà là những trận đối đầu đao thật kiếm thật trên chiến trường.
Một ngọn trường thương như giao long xuất hải, vung lên uy mãnh như hổ, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo sức nặng ngàn cân, rẽ sóng c.h.é.m gió, khai thiên lập địa, mồ hôi rơi thành mưa, sảng khoải ngập tràn.
Khi xuất chiêu, cũng có cao nhân bên cạnh chỉ điểm, tuy bản thân cao nhân này cũng là bùn loãng không thể trát tường, nhưng kiến thức lý thuyết vẫn coi như đầy đủ. Hắn có chỗ không nào ổn, lập tức nghe thấy nàng kêu oai oái trong lòng. Cái này không được cái kia không được, hắn nghe qua loa, thỉnh thoảng dựa theo vẻ mặt của nàng mà điều chỉnh chút ít, cuối cùng cũng được thỏa mãn một phen.
Vân Quỳ nước mắt đầy mặt, má đỏ bừng, vùi sâu đầu vào trong chăn.
Cảm giác thật khó tả, nàng giống như một cái giếng, bị người ta đào mãi đào mãi, cuối cùng đào được nguồn nước trong lành ở dưới lòng đất.
Đúng là đáng mừng, quá trình đào giếng tuy rằng kèm theo sự vội vàng và đau đớn, nhưng cũng có rất nhiều khoái cảm khó diễn tả.
Mơ mơ màng màng, nghe thấy hắn nói: “Vị thôn dân này, có muốn nếm thử mùi vị nước giếng làng ngươi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-161.html.]
Nàng vô thức nếm thử ngón tay hắn, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, dù sao bản thân nàng cũng đã tốn không ít tâm lực, cảm thấy nước giếng kia rất ngọt ngào.
Nhưng khi ý thức nàng từ từ hồi phục, quay đầu lại cẩn thận suy ngẫm câu nói vừa rồi của hắn. Nàng như bị gió lạnh thổi thấu óc, lập tức tỉnh táo lại.
Nước giếng?
Sao hắn biết nàng đang nghĩ gì!
Nàng đầy bụng nghi ngờ nhìn hắn, “Điện hạ, ngài…”
Dục vọng trầm lắng trong mắt người đàn ông tan đi một chút, hắn không để ý liếc nhìn nàng, giọng khàn khàn: “Sao?”
Vân Quỳ vô cùng nghi ngờ, sợ là người này có công năng đọc được suy nghĩ, sao lần nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng.
Nàng chăm chú nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng mặc niệm: 「Ngài to vô địch.」
Người đàn ông làm như không nghe thấy, vẻ mặt tự nhiên.
Vân Quỳ không tin tà, lại nghĩ trong lòng: 「Lừa ngài đấy, ngài nhỏ, ngài nhỏ nhất!」
Thái tử giơ tay hất tung chăn đệm, Vân Quỳ kinh hô một tiếng, suýt chút nữa bay khỏi giường.
Người đàn ông mặt không biểu cảm ném tấm chăn đệm dính bẩn vào lò sưởi đốt đi.
Vân Quỳ: “…”
Hai cung nữ nhẹ tay nhẹ chân đi vào thu dọn, không ai dám hỏi tấm chăn gấm vàng mới trải hôm nay sao lại cháy thành tro.
Sau khi rửa sạch, Vân Quỳ vẫn cảm thấy tứ chi rã rời, đặc biệt là eo dưới đau nhức dữ dội. Nàng ôm tấm chăn mới trải bọc mình lại, vốn dĩ sắp ngủ rồi, lại bị người đàn ông đã biết được mùi vị ngon ngọt không chịu buông tha ghé sát lại.
Yết hầu Thái tử khẽ động: “Mấy câu khẩu quyết của ngươi, chẳng phải còn có vài câu chưa dùng đến sao?”
Vân Quỳ: !!!