Vân Quỳ cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Khi hắn nói đến “nước giếng”, lòng nàng đã dấy lên nghi hoặc sâu sắc, giờ phút này lại nghe hắn nói “khẩu quyết”, nàng càng khó hiểu hơn.
Sao hắn biết vừa rồi nàng vẫn thầm niệm những lời ấy trong lòng!
Chưa kịp mở lời hỏi cho tường tận, người kia đã khẽ khàng hôn dọc theo vành tai xuống.
Nàng ngứa ngáy rụt vai, muốn đẩy hắn ra, “Điện hạ, có phải ngài biết ta nghĩ gì không?
Sắc mặt Thái tử trầm tĩnh: “Tâm tư của ngươi, khó đoán lắm sao?”
Vân Quỳ lại bắt đầu hoài nghi chính mình.
Dù sao thuật đọc tâm vốn huyền diệu khôn lường, chỉ xuất hiện trong những quyển dị truyện nàng từng xem. Nếu không phải vừa rồi liên tiếp trùng hợp đến vậy, nàng vốn chẳng mảy may nghĩ đến chuyện này.
Nếu hắn quả thật có thuật đọc tâm, vậy những lời nàng thầm nghĩ xấc xược mạo phạm hắn trước đây, chẳng phải hắn đã sớm nghe thấy cả rồi sao?
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử, lòng nàng đã mơ ước thân thể của hắn. Khi cùng chung chăn gối, trong đầu gần như chỉ có vờn vuốt cơ ngực. Khi hầu hạ tắm rửa lại càng chẳng cần nói, theo ý nghĩ trong lòng nàng, là có thể ăn sạch sành sanh hắn từ đầu đến chân, đến cả xương cốt cũng không còn…
Nàng tự biết mình là người thế nào, nếu những ý nghĩ trong lòng kia mà thành sự thật, Thái tử đâu còn là Thái tử nữa. Mà là nàng – Nữ đế Quỳ Hoa sủng ái Tiêu quý phi nhất! Vì sao không phong hậu ư, là vì sợ hắn cậy sủng sinh kiêu…
Thái tử: “…”
Lời này quả là lần đầu tiên hắn nghe thấy.
Nàng chẳng những thường tự xưng trẫm trong lòng, còn sợ hắn cậy sủng sinh kiêu, chỉ định phong cho hắn tước vị phi.
Tốt, rất tốt.
Hắn cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, nhưng ngón tay lại không kìm được lực, véo một cái vào bầu n.g.ự.c mềm mại như tuyết kia, Vân Quỳ lập tức cắn chặt môi dưới.
“Điện hạ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-162.html.]
Thái tử trầm giọng nhắc nhở nàng: “Tập trung.”
Hơi thở ấm áp của người kia phả bên tai, thế nhưng Vân Quỳ lại có cảm giác sởn tóc gáy.
Nàng cố gắng tĩnh tâm lại, tự dối mình mà nghĩ theo hướng tốt. Thật ra căn bản chẳng có chuyện đọc tâm nào cả, bằng không vào đêm Thái tử trọng thương tỉnh lại, hắn đã lấy tội mắng thầm lôi nàng ra đánh chết, sao còn giữ lại mạng nhỏ cho nàng đến tận bây giờ?
Chính là Thái tử điện hạ quá thông minh, hoặc là vừa rồi khi nàng thần hồn điên đảo, không cẩn thận lỡ lời, bị hắn nghe thấy!
Phải, nhất định là như vậy.
Nhưng lòng nàng vẫn chưa chắc chắn, lại dùng giọng dò xét hỏi: “Điện hạ, sao ngài biết trong lòng ta nhớ đến những lời khẩu quyết kia?”
Thái tử bỗng không định thừa nhận nữa, muốn nghe xem nàng rốt cuộc có thể cả gan làm loạn đến mức nào. Còn nữa, những lời thổi phồng nịnh hót trước mặt hắn rốt cuộc có mấy phần chân thật.
Hắn đổi lời nói: “Đêm Nguyên Tiêu ngươi mua những sách gì, thật sự cho rằng cô không hay biết?”
Mặt Vân Quỳ thoáng chốc nóng bừng, vô thức phủ nhận: “Đó là chưởng quầy của cửa hàng thấy ta mua nhiều, nên tặng cho ta… Có lẽ là lấy nhầm! Phải, nhất định là lấy nhầm rồi.”
Thái tử cười lạnh: “Mấy ngày nay ngươi lật xem bao nhiêu lần, lại nghiên cứu thế nào, cô có thể làm như không nghe không thấy, nhưng không phải là hoàn toàn không biết.”
Vân Quỳ càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ binh thường khi nàng xem, còn đọc ra thành tiếng sao?
Chắc là không đâu!
Người đàn ông không để nàng tiếp tục nghĩ nữa, lại ôm lấy eo nàng, bắt đầu một vòng mưa gió mới.
Vân Quỳ từ nằm nghiêng bị hắn ép thành nằm sấp, bị sóng lớn không ngừng đẩy về phía đầu giường, sau đó lại bị hắn nắm lấy hai chân hung hăng kéo trở lại. Dưới dự va chạm mãnh liệt gần như mất tiêu cự kia, nàng hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, đâu còn để ý đến tiếng lòng gì nữa.
Cái gì mà bảo vật quan trọng, cái gì mà bí quyết, tất cả đều vô dụng.
Đợi đến khi nàng tinh bì lực tẫn, tưởng rằng cuối cùng có thể nghỉ ngơi, người này lại quấn lấy, nâng chân nàng lên.
Vân Quỳ hoàn toàn không chịu nổi nữa, chao đảo theo động tác mạnh bạo của hắn, đứt quãng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, ngay cả tiếng khóc cũng lạc điệu, trong mắt ngấn nước, tha thiết xin tha.