Song căn bản không có tác dụng, hắn chỉ nói một câu: “Thử nhiều lần vào, đây là do chính ngươi nói.”
Nàng thậm chí còn cảm thấy, hắn không chỉ muốn, mà còn nảy sinh sự ác độc, giống như một sự trừng phạt mang theo giận dữ, muốn nuốt chửng cả da lẫn xương của nàng mới thôi.
May mà giờ mão Thái tử phải lên triều, không thể chậm trễ. Sau cùng hắn vỗ vào cặp m.ô.n.g mềm nhũn của nàng, lúc này mới miễn cưỡng buông tha.
Vân Quỳ cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp nạn, nằm sấp trên giường khóc thút thít.
Một câu nói vô tâm của nàng, hắn lại thật sự nghe lọt. Hơn nữa còn tự mình thực hiện, không biết mệt mỏi mà quán triệt đến cùng, cuối cùng người chịu khổ vẫn là nàng.
Nàng cắn chặt môi, trong lòng thầm thề, từ nay về sau phải cẩn ngôn thận hành, không bao giờ dám nói năng ngông cuồng trước mặt người khác nữa!
…
Hoàng hậu bị cấm túc ở Khôn Ninh Cung, rốt cuộc hôm nay cũng nhận được tin Ninh Đức Hầu bị xét nhà c.h.é.m đầu, cả nhà họ Tạ bị đi lưu đày.
Bà ta khẩn cầu mấy lần, Thuần Minh Đế mới đến Khôn Ninh Cung gặp bà ta.
Nhiều năm làm vợ chồng, nhưng vẻ mặt ông ta lại lạnh nhạt chưa từng có, “Thánh chỉ đã ban, không thể vãn hồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-163.html.]
Hoàng hậu quỳ trước mặt ông ta, khổ sở cầu xin: “Hoài Xuyên tội ác tày trời, quả thật c.h.ế.t không đáng tiếc. Thiếp chỉ cầu Bệ hạ niệm tình nghĩa phu thê bao năm qua của chúng ta, tha cho huynh trưởng của thiếp một mạng, huynh trưởng không biết gì cả! Mấy năm nay huynh ấy dốc hết tâm lực vì đại sự triều chính, trung thành tuyệt đối với Bệ hạ. Một khi huynh trưởng chết, Bệ hạ bảo thiếp sau này làm sao đứng vững ở hậu cung? Lão nhị, lão lục không có mẫu tộc chống lưng, càng cô lập không nơi nương tựa. Như vậy chẳng phải càng có lợi cho người ở Đông Cung kia sao? Bệ hạ đừng mắc mưu Thái tử!”
Uy nghiêm của đế vương không chấp nhận bị giẫm đạp. Nhất là trong lòng vị Hoàng đế thay đời này, danh tiếng càng lớn hơn trời, không chấp nhận có bất kỳ sự dị nghị và nghi ngờ nào. Tạ Hoài Xuyên công khai chà đạp mặt mũi đế vương dưới chân, sao Thuần Minh Đế có thể tha cho hắn ta!
Hoàng hậu thậm chí không dám mở miệng nhắc đến một câu Cửu hoàng tử, chỉ dám cầu xin cho Ninh Đức Hầu.
Nhưng sắc mặt Thuần Minh Đế càng âm trầm, “Ngày xưa trẫm nạp Ngọc thị vào cung, có ai nói cho trẫm biết hai người bọn họ là thanh mai trúc mã tình sâu đến thế này đâu! Ngươi thật sự cho rằng Ninh Đức Hầu không biết gì sao? Mạnh thị đã khai hết rồi, ngay cả khi say rượu Tạ Hoài Xuyên cũng gọi tên Ngọc Tần. Ninh Đức Hầu ở ngay tại đấy, còn bảo Mạnh thị giữ kín như bưng! Đây chính là bề tôi tốt của trẫm, đúng là một Ninh Đức Hầu trung thành tuyệt đối!”
Hoàng hậu không ngờ rằng Ninh Đức Hầu lại biết rõ nội tình. Tuy nhiên bà ta không thể bỏ mặc huynh trưởng, bỏ mặc gia tộc, chỉ có thể quỳ xuống cầu xin: “Bệ hạ bớt giận, huynh trưởng cũng vì giữ gìn mặt mũi hoàng gia nên mới không cho Mạnh thị truyền ra ngoài. Đêm giao thừa nhất định là Thái tử bày kế, trong thiên điện kia còn đốt cả huân hương, Bệ hạ nghĩ lại sẽ biết, đây là kế ly gián của Thái tử! Hắn muốn nhổ bỏ từng tâm phúc bên cạnh Bệ hạ, muốn hủy hoại thanh danh cả đời của Bệ hạ!”
Thuần Minh Đế gầm lên: “Ruồi nhặng không đậu vào quả trứng không có kẽ hở, nếu bọn họ trong sạch, sao lại bị trẫm bắt gian tại giường? Còn lão Cửu nữa, trẫm thương yêu nó suốt năm năm! Bị bọn họ che mắt suốt năm năm! Nếu không phải chuyện xấu bại lộ, chẳng phải trẫm nuôi con cho người khác cả đời sao!”
Hoàng hậu thất thần quỳ rạp xuống đất, “Bệ hạ…”
Cùng chung chăn gối hơn hai mươi năm, Hoàng hậu hiểu rõ nhất dưới vẻ mặt ôn hòa hiền hậu của người bên cạnh, ẩn giấu một trái tim lạnh lùng tàn nhẫn đến nhường nào!
Nhưng trong lòng bà ta cũng biết, kẻ chủ mưu khiến nhà họ Tạ bị c.h.é.m đầu lưu đày chính là Thái tử! Thái tử một ngày không trừ, bà ta và Thần vương, Thuần Minh Đế, tất cả những gì bọn họ mưu cầu đều chỉ là bọt biển.
…