Sự sợ hãi trên giường đêm qua vượt xa sự nghi ngờ của Vân Quỳ về việc Thái tử có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Vân Quỳ không dám tùy tiện dò xét nữa, bưng bát cơm lên vùi đầu ăn.
「Sao lúc thì có giác ngài ấy có thể đọc được suy nghĩ, lúc lại không thể nhỉ?」
「Ta đã thầm nói bao nhiêu lời đại nghịch bất đạo như vậy, ngài ấy lại cứ thế hững hờ bỏ qua?Gọi ngài ấy là Tiêu Quý phi, thế mà cũng nhịn được?」
「Rốt cuộc đã sai ở bước nào nhỉ……」
Nàng thầm lẩm bẩm trong lòng, bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn của Thái tử, lập tức chân mềm nhũn, nước mắt lưng tròng cầu xin: 「Điện hạ tha mạng……」
So với cái thuật đọc tâm thần kỳ kia, tính mạng nhỏ bé của nàng vẫn quan trọng hơn.
Để hắn tùy ý giày vò thêm một đêm nữa, nàng thật sự có thể mất mạng mất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Quỳ nhăn nhó, giọng khàn khàn còn mang theo chút nghẹt mũi: 「Điện hạ, ngài cho ta nghỉ ngơi một chút đi, đêm nay ta về thiên điện nghỉ ngơi có được không?」
Thái tử điện hạ rất vô tình: 「Không được.」
Vân Quỳ chỉ có thể lùi một bước cầu xin tiếp: 「Vậy ta ngủ ở noãn các, nếu điện hạ phân phó gì, ta có thể hầu hạ bất cứ lúc nào.」
Thái tử trầm ngâm giây lát, bỗng nói: 「Đêm nay cùng cô xuất cung.」
Mắt Vân Quỳ lập tức sáng lên, lại có thể xuất cung nữa rồi?
Nhưng vừa nghĩ đến đêm Nguyên Tiêu không chỉ tận mắt nhìn thấy tháp hải đăng ở Thiên Đô Mộ sụp đổ, còn gặp phải một vụ ám sát kinh hoàng, lần đầu tiên trong đời chật vật trốn chạy trong đao quang kiếm ảnh, đến giờ nàng vẫn còn sợ hãi.
Thái tử nhìn nàng một cái: 「Yên tâm, ngươi ở bên cạnh, sẽ không có gì nguy hiểm.」
Vân Quỳ: 「……」
Nàng còn chưa nói gì mà?!
Đây lại là thuật đọc tâm?
Hay là nói, Thái tử thấy sắc mặt nàng không đúng nên mới đoán được nàng nhớ lại chuyện ngoài ý muốn gặp phải lần trước khi xuất cung?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-165.html.]
Nàng đầy bụng nghi ngờ trở về noãn các, thay bộ áo váy màu hồng phấn tiện cho việc xuất cung, đến Đông Hoa Môn lên xe ngựa.
Có điều phần dưới vẫn đau nhức dữ dội, ngồi lên tấm đệm mềm dày cũng có chút khó khăn.
Đặc biệt là khi xe ngựa lắc lư chuyển bánh, những ký ức ái muội trong xe đêm Tết Nguyên Tiêu lần lượt ùa về.
Nàng nghịch ngợm với hắn cả đường, cuối cùng bị thứ kia làm bẩn hết mặt……
Vân Quỳ vô thức li.ếm môi.
Cái thứ kia vừa to vừa xấu, miệng nàng gần như há to hết cỡ cũng chỉ có thể ngậm được một chút. Cứ hờ hững như vậy, cằm nàng sắp trật khớp luôn, thật sự không có cách nào tưởng tượng được, những người phụ nữ trong tị hỏa đồ kia làm thế nào mà nuốt trọn được.
Giống như một xiên hồ lô đường dài, vị thì không khó ăn, nhưng nếu nuốt trọn cả xiên… Vân Quỳ thật sự không thể tưởng tượng ra sẽ khó khăn đến mức nào.
Thái tử khép mắt, gân xanh trên thái dương ẩn trong bóng tối giật giật. Nghe thấy nàng lại miên man suy nghĩ trong đầu, nghĩ cách “ăn” hắn, đến cả hạ thân hắn cũng mơ hồ nóng lên.
Giờ hắn hơi hối hận vì đã đưa nàng xuất cung, đúng là không biết đang dày vò ai.
Thái tử vén rèm xe, tiết trời mùa xuân se se lạnh, gió đêm lạnh lẽo thổi vào, những ý nghĩ xao động kia mới từ từ tan đi.
Đầu Vân Quỳ bị gió lạnh thổi, đột nhiên rùng mình một cái.
「Nếu ngài ấy mà biết đọc tâm, vậy những chuyện tình tình ái ái vừa nãy trong lòng ta, thậm chí còn nói đến dùng miệng… chẳng phải đều bị ngài ấy nghe thấy rồi sao!」
Vân Quỳ lập tức lo lắng bất an, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn.
Từ góc độ của nàng, chỉ thấy hắn trầm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi mím chặt, đường nét rõ ràng, lộ ra vài phần uy nghiêm lạnh lùng của người bề trên.
Ánh mắt lại từ từ dời xuống, bộ áo bào màu đen thêu chỉ vàng rộng rãi cứng cáp, lại ẩn trong ánh nến u tối, cũng không nhìn ra “tiểu điện hạ” có gì khác thường.
Lúc này Vân Quỳ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
「Ta nghĩ cách “ăn” tiểu điện hạ thế nào trong lòng, ngài ấy cũng không có phản ứng gì! Cái gì mà đọc tâm, nhất định là ta nghĩ nhiều rồi!」
「Thôi vậy, cẩn ngôn thận hành chắc chắn không sai. Để phòng bất chắc, sau này vẫn không nên nghĩ lung tung thì tốt hơn.」
「Chẳng may ngày nào đó trong lòng nói ra những lời ngông cuồng bị ngài ấy nghe thấy, chắc ta sẽ bị “làm” trước rồi g.i.ế.c sau mất!」