Lớp đường dính vào môi hắn, Thái tử vươn tay muốn đẩy mặt nàng ra nhưng không đẩy được. Vân Quỳ lại hôn mạnh một cái lên môi hắn.
“Cảm ơn điện hạ vẫn nhớ tới đèn thỏ của ta.”
「Đừng quên còn trâm cài tóc và hoa lụa của ta nữa nhé.」
Thái tử khẽ cười một tiếng, bàn tay to ôm gáy nàng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi ướt át ngọt ngào của nàng.
Không gian kín mít thiếu không khí trong lành, chỉ có hơi thở nóng rực của hai người quấn lấy nhau. Cuối cùng người đàn ông không chỉ ăn sạch lớp đường trên môi nàng, mà ngay cả vị ngọt trong miệng nàng cũng bị hắn nuốt hết.
Cho đến khi xe ngựa dừng ở ngoài Đông Hoa Môn, Vân Quỳ từ từ được buông ra. Mắt nàng ngấn lệ mơ màng, mặt đỏ bừng, đến cả môi cũng bị mút đến sưng đỏ, đầu ngón tay nắm đến trắng bệch, cố gắng kìm nén mới không phát ra tiếng động không nên có trong xe ngựa.
「Hu hu hu, xiên hồ lô đường trong tay không còn thơm nữa rồi.」
May mà trên đường cung đèn đuốc thưa thớt, không ai thấy vẻ chật vật của nàng.
Trở về Thừa Quang Điện, Vân Quỳ gần như lập tức ngã xuống. Trải qua phen giày vò, trong đầu nàng mơ mơ màng màng, đến cả dáng vẻ mấy vị quan viên nhìn thấy hôm nay ở nhã gian cũng sắp không nhớ nổi nữa.
Trong đầu chỉ toàn anh đào, anh đào, anh đào…
Thái tử bị tiếng lòng của nàng làm đau đầu nhưng lại bất lực, đến chính hắn cũng cảm thấy bồn chồn nóng nảy.
Hắn đứng dậy xử lý công vụ một canh giờ, khi trở lại tiểu nha đầu đã ngủ say.
Hắn thở sâu một hơi, nằm xuống bên cạnh nàng.
Vân Quỳ ngủ một giấc rất ngon.
Một kiểu “ngon” khác.
Hôm nay giày vò quá mệt, nàng không mơ thấy ai cả, ngược lại mơ thấy cảnh tượng ở Bích Sa Trù.
Bàn tay to thô ráp ấm áp của người đàn ông lướt qua da thịt, chiếc nhẫn ngọc lạnh lẽo cọ vào da, khơi dậy sự run rẩy khắp người. Quả anh đào to tròn mọng nước bao bọc giữa đám tuyết mềm mại, ép ra nước từng chút chút…
Thậm chí hắn còn bỏ một quả vào miệng nàng, không cho nàng cắn vỡ, nếu không sẽ bị phạt, vì vậy ngay cả việc nuốt nước miếng cũng trở nên khó khăn…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-170.html.]
Khi Vân Quỳ tỉnh lại, khóe mắt vẫn còn vương lệ, hai má ửng hồng.
Dường như nghe thấy nàng tỉnh giấc, người đàn ông cũng từ từ mở mắt, bốn mắt nhìn nhau. Nàng xấu hổ cúi đầu, khẽ lí nhí: “Đêm qua không mơ thấy những đại nhân kia…”
Thái tử thở dài một tiếng, trong mắt có tia m.á.u nhàn nhạt.
Hai người cùng chung chăn gối, hễ nàng mơ thấy gì, chỉ cần hồi tưởng lại một lần trong lòng, hắn đều nghe thấy hết.
Trời còn sớm, Thái tử thở dài, giọng khàn khàn nói: “Không mơ thấy cũng không sao, tĩnh tâm ngưng thần, ngủ thêm một lát.”
Vân Quỳ thề thốt: “Lần này ta nhất định sẽ cố gắng.”
Thái tử vỗ đầu nàng, đợi nàng ngủ say rồi, hắn mới đứng dậy đi tắm nước lạnh.
Tuy nhiên hắn không ngờ rằng, mấy ngày tiếp theo Vân Quỳ vẫn không thoát ra khỏi giấc mơ anh đào.
Thậm chí trong mơ nàng còn nhiệt tình hơn nhiều so với thực tế, hơn nữa lần nào cũng táo bạo hơn lần trước.
Ngày thường ở trước mặt hắn, nha đầu này rốt cuộc vẫn sợ hãi thân phận và uy nghiêm của hắn nên không dám quá phận. Nhưng trong mơ toàn là nàng tưởng tượng ra vẻ quyến rũ nồng nhiệt, táo bạo và không hề e dè của chính mình.
Dám dùng miệng đút anh đào, rót rượu cho hắn, dám ôm hắn cắn yêu nhiều lần. Vừa nhắm mắt lại bắt đầu ép nước anh đào cho hắn…
Hắn không thể nhịn được nữa, muốn cho nàng một bài học nhớ đời, cố gắng đuổi quả anh đào kia ra khỏi đầu nàng, kết quả trong mơ nàng lại biến thành cảnh tượng bị hắn lăn lộn cả đêm.
Thái tử bên gối nàng chịu đủ dày vò, mấy ngày không được ngon giấc, trong mắt đầy tơ máu.
Sáng sớm lên triều, nghe thấy mấy quan viên chửi thầm sau lưng.
「Thái tử điện hạ lại phát bệnh rồi sao?」
「Xem ra giống như chứng đau đầu phát tác.」
「Chẳng lẽ vết thương nặng trước đây vẫn chưa khỏi hẳn? Cái thân thể này mới tốt được mấy ngày, sợ là lại không xong rồi.」
Càng quái dị hơn là ngay cả Tào Nguyên Lộc cũng vì chuyện này mà lo lắng không yên, hôm đó lập tức mời Hà Bách Linh đến bắt mạch cho hắn.
Hà Bách Linh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra nguyên do, “Điện hạ dương nhiệt quá thịnh, hoà bị tích tụ bên trong cơ thể. Để vi thần kê cho điện hạ phương thuốc giáng hỏa an thần, hay là… điện hạ tự tìm cách phát tiết ra?”