Đêm Nguyên Tiêu lần đó, Tào công công còn ám chỉ nàng mua cho điện hạ một món quà. Lúc đó túi tiền của nàng eo hẹp, mua hoa quả bánh ngọt là tiền Thái tử điện hạ cho, cũng biết điện hạ không thích những thứ tầm thường ngoài chợ. Bây giờ trong tay rủng rỉnh, coi như mượn hoa cúng Phật vậy.
“Cứ sửa theo cái này đi.” Nàng mím môi, “Đúng rồi, dây xích này bao giờ thì làm xong? Ta không phải người địa phương, không thể ở lại đây lâu.”
Thợ kim hoàn vội nói: “Nhanh thì hai ngày.”
Vân Quỳ suy nghĩ, điện hạ đến điều tra án, chắc không thể hai ngày đã hồi kinh, khả năng là kịp lấy.
Chưởng quầy cười nói: “Vậy xin cô nương đặt cọc trước.”
Vân Quỳ ngập ngừng hỏi: “Thêm cả miếng vàng, cả bộ hết khoảng bao nhiêu bạc?”
Chưởng quầy giơ tay ra hiệu, thật thà nói: “Nhiều nhất không quá ba trăm lượng bạc.”
Vân Quỳ: “Vậy ta trả trước cho ông ba trăm lượng, ông không được gạt ta. Người trên ta không phải là người ông có thể đắc tội đâu.”
Chưởng quỹ vội nói: “Cô nương yên tâm, cửa hàng tuyệt đối không lừa già dối!”
Ra khỏi cửa hàng vàng, lại qua mấy cửa hàng trang sức đồ cổ. Vân Quỳ không hiểu những đồ sứ và ngọc khí kia, giá cả thì cao ngất ngưởng, động một chút là ngàn lượng, nàng sợ bị lừa, chỉ mua hai bộ đồ pha trà mình thích.
Sau đó tùy ý dạo một vòng quanh khu đồ cổ, thấy một chiếc nhẫn ngọc bích trơn bóng trong suốt, mắt nàng lập tức sáng lên, nhớ đến chiếc nhẫn ngọc đen khắc hình rồng và kinh văn trên tay Thái tử điện hạ.
Điện hạ thường đeo trên tay, ắt hẳn là loại ngọc thượng thừa, là biểu tượng của thân phận và uy nghiêm. Có điều nàng không thích chiếc nhẫn đó, luôn cảm thấy màu đen âm u lạnh lẽo, khiến người ta khó thở, hơn nữa những đường khắc kia… cọ xát quá khó chịu.
Nàng đã dùng thân thể miêu tả từng đường vân nhỏ, cảm nhận từng tấc lồi lõm. Dù là lướt qua eo hay chỗ đó, luôn khiến toàn thân nàng không ngừng run rẩy.
Trùng hợp là hắn lại thích như vậy…
Chiếc nhẫn ngọc bích này thì khác, toàn thân trơn nhẵn, chạm vào ấm áp. Dù không có bất kỳ hoa văn nào, nàng cũng có thể tưởng tượng ra, đeo trên ngón tay thon dài lạnh lẽo của người đàn ông sẽ cao quý tuấn nhã đến nhường nào.
Quan trọng nhất là hắn dùng cái này, có lẽ nàng sẽ không quá khó chịu…
Cái gì cần tiết kiệm thì tiết kiệm, cái gì cần tiêu thì tiêu, nàng mặc cả với chưởng quầy một hồi, cuối cùng mua được với giá sáu trăm lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-175.html.]
Ra khỏi cửa, nàng dùng số bạc vụn còn lại mua rất nhiều đồ ăn vặt, còn cả ít đồ mang về cho Tào Nguyên Lộc và Tần thị vệ. Cứ thế lan man mua mua mua, cuối cùng trong tay chỉ còn hơn ba trăm lượng.
Sao còn nhiều tiền như vậy! Tiêu không hết làm sao về nhà!
Vân Quỳ rơi vào khổ não.
Hoài Thanh nói: “Hay là quay lại mua thêm mấy món trang sức?”
Vân Quỳ lắc đầu, đồ trang sức vàng nàng mua phần lớn đều là tự mình tích góp. Một cung nữ nhỏ bé, đầu đầy châu ngọc cũng không thích hợp.
Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, bị một tấm biển thông báo trước cửa hàng môi giới nhà đất viết “Năm tiến sân, đình đài thủy tạ đầy đủ, ba trăm lượng bán gấp” thu hút ánh mắt.
Ba trăm lượng, vừa đủ!
Sao nàng lại không nghĩ ra nhỉ!
Sau này nếu có cơ hội xuất cung, ngay cả nhà nàng cũng không cần phải mua! Vừa hay ở lại nơi non nước hữu tình, vật sản phong phú này, mua thêm mấy hộ viện canh giữ, cuộc sống cũng coi là thoải mái!
Hỏi người môi giới mới biết, căn nhà này thuộc sở hữu của một hương thân địa phương. Chỉ là nay hương thân này bệnh nặng, mấy năm qua đã tiêu hết gia sản để chữa bệnh. Con trai trưởng của ông ta không còn cách nào khác, đành cắn răng quyết định bán nhà đổi tiền chữa bệnh.
Vân Quỳ đi theo xem nhà. Tuy là ban đêm nhưng cũng thấy căn nhà mái cong đấu củng, đường nhỏ quanh co uốn khúc, còn có ao và vườn hoa, trước đây nhất định là được chăm sóc rất tốt. Trong lòng nàng vô cùng hài lòng, lập tức quyết định làm xong thủ tục với người mối giới.
…
Bên kia, Thái tử từ bên ngoài trở về, thấy người vẫn chưa về, hắn không khỏi bật cười: “Ba ngàn lượng bạc cỏn con mà nàng tiêu lâu như vậy sao?”
Tần Qua phái ám vệ âm thầm đi theo bảo vệ trở về bẩm báo: “Cô nương mua một gian nhà, nói là để dành sau này xuất cung dưỡng lão, nên mới về muộn.”
Vừa dứt lời, ý cười bên môi Thái tử lập tức biến mất, trong đôi mắt phượng chợt dâng lên một luồng khí lạnh.
Vân Quỳ thắng lợi trở về, trước tiên sai người mang một xe lụa là gấm vóc, hoa quả đồ ăn xuống. Sau đó nàng theo Tào Nguyên Lộc vào chính phòng hậu viện Tùng Viên, chuẩn bị đưa chiếc nhẫn ngọc bích cho Thái tử.
Nhưng vừa bước vào cửa, lại thấy người đàn ông quay lưng lại, mặt mày âm trầm như mực.