"Cho cô ."
"Vâng, bang chủ." Lúc , Tô Yên cũng dậy: "Đại ca, nhị ca, em ngoài ."
Hai vị ca ca , chuyện Tô Yên cho kinh ngạc buồn rầu, đầu óc cuồng. Cũng rảnh để ý đến cô. Xua xua tay, ý bảo cô mau .
Tô Yên ngoài. Đi bao xa, vặn, Tần Tình Nguyệt cũng thuộc hạ dẫn tới. Tần Tình Nguyệt thấy Tô Yên, đôi mắt nháy mắt liền d.a.o động: "Thiếu gia." Giọng chuyện của cô, cũng tinh thần hơn. sắc mặt cô tái nhợt, bước chân phù phiếm. Giống như bộ lâu.
Tô Yên đến mặt cô, thấy cô loạng choạng một bước, duỗi tay đỡ cô một phen: "Sao đến đây?"
"Đi bộ tới." Môi Tần Tình Nguyệt khô nứt chảy máu. Cô từ lúc trời tờ mờ sáng bắt đầu lên đường, cho đến bây giờ hơn 9 giờ, hơn 4 tiếng đồng hồ lộ trình, rốt cuộc cũng từ ngoại ô đến đây.
Tô Yên xong, rốt cuộc nhớ , đêm qua vì tâm trạng bực bội do trời mưa mà thiếu chút nữa khống chế bản , Dẫn đến quên mất Tần Tình Nguyệt ở trong nhà . Tô Yên im lặng một lát, lên tiếng: "Đưa ngươi , quên ngươi ở đó, xin ."
Tần Tình Nguyệt lắc đầu: "Không, thiếu gia, mạng của Tình Nguyệt đều là ngài cứu, là Tình Nguyệt nợ ngài, bất luận ngài thế nào cũng cần xin với Tình Nguyệt." Ánh mắt cô chấp nhất mà kiên định.
Tô Yên gì nữa. Chỉ gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý cô.
Lúc , Hồng Đậu vội vàng chạy tới, thở hổn hển: "Thiếu gia, ngài cuối cùng cũng về , Hồng Đậu đêm qua lo lắng cho ngài cả đêm."
Tô Yên gì, chỉ tiếp với Tần Tình Nguyệt: "Ngươi tới là để cảm ơn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/chuong-441-to-tieu-gia-la-nu-sinh-38.html.]
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tần Tình Nguyệt gật gật đầu, giây tiếp theo, liền quỳ xuống đất, dập mạnh đầu ba cái cho Tô Yên. Tô Yên tại chỗ, chấp nhận. Chờ đến khi cô dậy, trán xanh tím. Tần Tình Nguyệt vui vẻ.
Tiếp theo Tô Yên : "Được , chấp nhận , ngươi tự do, ai cũng nợ ai."
Cơ thể Tần Tình Nguyệt cứng đờ: "Thiếu, thiếu gia, Tình Nguyệt ở bên cạnh hầu hạ ngài."
Tô Yên nghi hoặc, cô: "Ta cho ngươi tự do chuyện ngươi , ngươi ?"
Tần Tình Nguyệt lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Ta ở bên cạnh thiếu gia, chỉ cần thiếu gia yêu cầu, bất cứ lúc nào bất cứ nơi Tình Nguyệt đều thể đ.á.n.h cược mạng ." Ánh mắt của cô, thuần túy, là thật sự ở bên cạnh Tô Yên.
Hồi lâu , mới thấy Tô Yên gật đầu: "Được." Trong mắt Tần Tình Nguyệt hiện lên niềm vui.
Tô Yên đầu với Hồng Đậu: "Cô cần nghỉ ngơi." Lời đơn giản, Hồng Đậu liền nhanh chóng hiểu nên thế nào. "Vâng, thiếu gia." Tiếp theo, Tần Tình Nguyệt đưa .
Tô Yên xoay , định về phòng . Chỉ là… cô mới nhấc chân, liền cảm giác ống quần như buộc một hòn đá nhỏ, chút nặng. Cúi đầu . Liền thấy một con rắn vằn đen đỏ cỡ ngón út. Cuộn thành một cục, răng nanh cắm xuyên qua quần áo cô, cả con rắn đều treo quần áo cô.
Tô Yên sững sờ. Hử? Tiểu Hồng?? Khi nào chạy khỏi gian ??
Hiển nhiên, Tô Yên đối với chuyện bỏ quên Tiểu Hồng ở bên ngoài, chút ấn tượng nào. Thậm chí còn tưởng rằng nó vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong gian.
Tô Yên cúi , nhấc nó lên từng khúc, giải phóng ống quần khỏi miệng nó. Ôm trong tay, trái .