thẳng thắn  , chủ động tỏ  chân thành,  mánh khóe.
Rõ ràng   mưu mẹo như Thẩm Dịch An, cũng  thể so bì.
Anh như bất lực hít một  sâu,  thất vọng đặt đầu lên cổ .
“Đứa ngốc nhỏ  lớn ,  dùng cách đánh  gốc rễ vấn đề .”
“Anh thích em, luôn luôn thích em. Anh  từng thích Tô Tiêu.”
 sững sờ: “Anh  bậy! Lúc đó  cô   còn  hình kìa.”
Thẩm Dịch An , xuyên qua lớp quần áo  tim  rung động.
“Lúc đó  nghĩ, Niệm Niệm   kế và chị gái ,   sẽ thế nào đây? Cô  ngốc như , liệu   bắt nạt .”
“Rồi  chơi với Tô Tiêu,  xem cô      .”
“Còn em thì, phớt lờ  luôn, nhắn tin cũng  trả lời,  còn chuyển trường, khiến  cuối tuần nào cũng  tìm lý do mới  gặp em.”
Anh ôm chặt , oán hận dường như  sâu nặng.
 ngập ngừng: “Thế, lúc đó  cũng  thể  với em mà?”
“Lúc đó  mới mười mấy tuổi, con trai tuổi dậy thì cũng cần giữ sĩ diện.” Anh bất lực: “Mấy  bên cạnh vốn   ưa  ,    theo đuổi em mà còn khiến em bỏ chạy, Anh sẽ  bao giờ ngẩng mặt lên .”
“  ngờ, Tô Tiêu  c.h.ế.t trong tai nạn.”
“Phản ứng đầu tiên của  là, thế thì Niệm Niệm sẽ   bỏ rơi nữa.  ngay  đó  nhận  ý nghĩ đó thật tồi tệ, đó là một sinh mạng con . Niệm Niệm,    thật sự  tồi tệ ?”
Phải ?
 thật  .
Hình như cảm xúc  dành cho  đều xuất phát từ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-chinh-truyen-sac-la-anh-de-cua-toi/chuong-13-nam-chinh-truyen-sac-la-anh-de-cua-toi.html.]
  thể  ở vị trí của Chúa để trách móc .
“Vậy…  là  thật sự thích em?”
Dù muộn màng, nhưng  hình như  vui.
Xem kìa,      bảo thủ mà. Khi   thổ lộ,  chẳng hề nghĩ gì.   mở lời,  lập tức thấy từng  thở mang theo chút xuân ý.
Thẩm Dịch An giận dỗi véo má :
“ ,  thích em, từ nhỏ  thích em, đứa ngốc   lương tâm , tiểu lừa dối.”
Véo một lúc,  thở  nặng nề hơn. Đôi mắt ánh lên lửa đỏ rực,   say đắm.
Cuối cùng, môi chạm môi, chúng  cuối cùng cũng đan quấn  .
Hóa  cảm giác hôn   yêu là thế .
Như dung nham núi lửa sôi sùng sục phun trào, như rơi  đám bông mềm mại. Anh siết chặt  trong lòng, như  hòa tan   cơ thể.
“Tiểu lừa dối*, tối nay bù  hai  đó nhé?”
*mất não rùi, ko bt dịch  lun ó
…
10,
 và Thẩm Dịch An thử nghiệm ba   năm  suốt mấy ngày, cuối cùng   cũng  .
 buồn chán, nên rủ Trần Tối  ngoài ăn cơm.
“Cảm ơn  hôm đó,  dám lên tiếng   trong  cảnh đó.” Nếu   bằng chứng  , Trần Tối  thể    lôi kéo liên lụy.
Câyh đỏ mặt lắc đầu: “Không , tiếc là lúc đó em  giúp  nhiều.”