Lục Trầm Chu cũng   tới  đúng lúc, thấy tất cả     lời nào,  tiên mở miệng dẫn đề tài, hỏi Tiết Hoài Tông: "Viện  của ngươi sửa sang  thú vị, là chủ ý của ngươi ?"
Tiết Hoài Tông  : "Ty chức bình thường bận rộn công việc, việc nhà phần lớn là chủ ý của chuyết kinh, viện  cũng là do nàng xử lý, ty chức chỉ là bỏ chút sức mà thôi.”
“Ồ?”
Lục Trầm Chu hiểu , hèn gì   bố cảnh sân   vài phần quen mắt.
Kiếp  Thẩm Căng ở Định Bắc Hầu phủ  Hầu phu nhân, cũng thích chăm sóc hoa cỏ cây cối.
Hậu viện trong phủ bọn họ  một chỗ đất trống, bởi vì  ở trong nhà  nhiều lắm, vẫn để đó  dùng,  đó Thẩm Căng lấy chỗ đất trống  dựng giàn hoa, còn trồng luống rau, vì  trong phủ thường  đồ ăn theo mùa.
Không thể ngờ nàng gả cho Tiết Hoài Tông, ở nơi đơn sơ như  còn  hứng thú trải qua cuộc sống điền viên.
Lục Trầm Chu mím môi  , Tiết Hoài Tông cũng   lúc  tới  ăn cơm  , nghĩ trong bếp còn  mấy món ăn  bưng lên, liền bảo Lục Trầm Chu chờ một chút, tự   dậy  phòng bếp.
Thẩm Căng đang ở trong phòng cúi đầu  quà mừng của Lục Trầm Chu đưa tới, thứ nhất, nàng   lễ   nên nhận  .
Thứ hai, mặc dù là nhận lấy, Lục Trầm Chu đưa lễ quá quý trọng, về   lễ còn   tốn bao nhiêu bạc.
 
Tiết Hoài Tông  bưng "cơm Thanh Phong" lên bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kha-nhi-mong-guong-vo-khong-lanh/chuong-26-canh-vat-quen-mat.html.]
“Cơm Thanh Phong”  tạo  năm tiền triều, bởi vì là ngự thiện trong cung, nguyên liệu đều dùng đồ quý giá, bột long tinh, gạo pha lê, bơ sữa bò,  khi trộn lẫn bỏ  trong vại vàng, rủ xuống hồ băng, đợi lạnh  ăn.
Tiết gia   nhiều ngân lượng mua vật quý giá như , Thẩm Căng liền dùng một ít nguyên liệu bình thường mua   thế, đổi sữa bò đổi sữa dê.
Rất ít  ăn  bơ, lúc  nàng  hỏi Tiết Hoài Tông,  mấy vị Giám Sát Ngự Sử đều   kiêng ăn thứ gì, mới yên tâm .
Nào ngờ nửa đường  xuất hiện một Lục Trầm Chu, tên  lớn lên trong xa hoa, ăn quen sơn hào hải vị,   ăn  bơ, ăn một miếng  nhiễm bệnh mấy ngày.
Thẩm Căng cất kỹ quà mừng, mới từ trong phòng phía đông  ,  nhấc mắt  thấy Tiết Hoài Tông bưng cơm Thanh Phong đến  mặt Lục Trầm Chu, lúc  hoảng sợ đến biến sắc.
Thứ  cho dù  nàng cũng  dám để Lục Trầm Chu ăn, miễn cho ăn  bệnh,  gây phiền toái  cần thiết cho Tiết Hoài Tông.
Nhất thời bất chấp dáng vẻ, vội vàng  lên phía  : "Vật  để trong thùng băng nửa ngày, cảm giác lạnh thấu xương, chỉ sợ đại nhân ăn  . Dưới bếp còn  một chén mật phù tô nại hoa, đợi   lấy cho đại nhân hưởng dụng.”
Lục Trầm Chu nhướng mày liếc nàng một cái,  vẻ mặt nàng  ,  như   cho  ăn.
Trong lòng  hừ thầm một tiếng, quả nhiên nàng    , quà mừng  đưa tới cửa, nàng còn luyến tiếc một miếng cơm,để Tiết Hoài Tông múc  một chén,  với Thẩm Căng: "Bản hầu   nuông chiều như , mấy vị đại nhân  thể ăn, bản hầu tất nhiên cũng  thể ăn.”
Nói xong, liền  động đũa.
Thẩm Căng ngăn   , vội vàng lấy một chén cơm Thanh Phong  tay Tiết Hoài Tông bưng đến  mặt Lý Ngự Sử, còn : "Nếu đại nhân  chê, vẫn là để  múc , cơm Thanh Phong  ăn  chú ý, múc cũng  chú ý, càng bới xuống càng mát mẻ ngon miệng.”
Dứt lời, cũng mặc kệ  bên ngoài nghĩ như thế nào, tự  cầm chén, múc mấy phần khác đưa tới  mặt mấy vị giám sát Ngự Sử.