Thẩm Căng khó hiểu  chằm chằm Lục Trầm Chu: "Hầu gia  ngày đó  và ngài  phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ mới  thể  duyên kết  phu thê, nhưng kiếp   chỉ    từng  phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ lão Hầu gia, Hầu gia   cũng  từng   ? Trong lòng Hầu gia   lựa chọn ngay từ đầu, vì   tới tìm    những lời ? Thiếp  tự nguyện gả  Tiết gia, cùng Tiết Hoài Tông phu thê ân ái, tương kính như tân, cho tới hôm nay cũng  từng hối hận gả cho Tiết Hoài Tông, tại    nàng chịu thiệt thòi? Hơn nữa   là thê tử  khác, Hầu gia là phu quân của  ,  và ngài   liên quan gì , Hầu gia    tin tưởng Hầu gia cái gì?”
Đương nhiên là  nàng tin tưởng …
Lục Trầm Chu cứng họng,   Thẩm Căng tin tưởng  sẽ hết sức chân thành với nàng, sẽ yêu nàng cả đời, nhưng   nàng sẽ  tin.
Kẻ  vợ   chồng, vắt ngang giữa bọn họ,  chỉ  một Tiết Hoài Tông!
 cho dù như thế,  vẫn  cam lòng.
Lục Trầm Chu nắm chặt tay, cụp mắt  thư phóng thê  Thẩm Căng xé thành từng mảnh nhỏ, chậm rãi : "Nếu nàng lo lắng  khi rời khỏi Tiết gia   chỗ để , bản hầu  thể sắp xếp cho nàng. Ở ngoài thành bản hầu  một biệt trang, cảnh trí tao nhã,  thú vị, là phỏng theo lâm viên Giang Nam xây dựng, nàng lớn ở Tô Châu, bản hầu nghĩ nàng sẽ thích.”
Hắn   là  ý gì?
Thẩm Căng nhếch khóe môi, khẽ mở châu bối: "Hầu gia cũng  noi theo Hán Vũ Đế kim ốc tàng kiều?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kha-nhi-mong-guong-vo-khong-lanh/chuong-54-sai-mot-quan-co.html.]
Đáng tiếc, nàng   là Trần A Kiều tin vài câu  liền tin tưởng Hán Vũ, cuối cùng  thê lương  phế, nàng là Thẩm gia tam tiểu thư Thẩm Căng, nàng thuở nhỏ  học chính là nữ trung hào kiệt, sống  nhân kiệt, c.h.ế.t cũng  quỷ hùng.
Lục Trầm Chu  nuôi nàng  ngoại thất, quá coi thường nàng .
“Hầu gia hôm qua chịu vươn tay viện thủ,      ngục gặp Hoài Tông một ,   vô cùng cảm kích, nếu Hầu gia    báo đáp,   dù kết cỏ ngậm vành cũng sẽ báo đáp ân tình của Hầu gia.  nếu Hầu gia    Hoài Tông hòa ly,  ngoại thất của Hầu gia, kính xin thứ cho Thẩm Căng vạn khó tòng mệnh.”
Thẩm Căng   mục đích hôm nay của Lục Trầm Chu   là cứu Tiết Hoài Tông, mà là  đưa thư phóng thê cho nàng, nàng cũng  cần  dây dưa với  nữa, vì   lên rời .
Lục Trầm Chu thấy nàng dầu muối  , trong lòng bất giác đối với nàng  yêu  hận,  yêu phẩm cách cao ngạo  từng leo lên quyền quý của nàng,  hận nàng đối với quá khứ  chút lưu luyến, kìm lòng  đậu ở phía  gọi nàng  : "Nàng  bản hầu  như thế nào, mới  thể rời khỏi Tiết Hoài Tông? Phải  thế nào  và nàng mới trở về như ban đầu?”
Thẩm Căng trầm mặc  lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng thở dài: "Hầu gia sai , từ ngày chúng  ở phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ   trở về lúc . Hầu gia hôm nay mời    đây,  nhiều như , cũng chỉ là  cam lòng mà thôi. Nếu như thê tử Hầu gia cưới phẩm mạo đều ,  đạo quản gia,  từng để cho Hầu gia hao tâm tổn trí; nếu như Quốc công phu nhân tai thính mắt tinh, thấu hiểu lý lẽ,  từng để cho Ngô gia liên lụy Định Quốc công phủ; nếu Lục tiểu thư thục đức vẹn , tú ngoại tuệ trung,  từng gây  gièm pha ở cung yến, hôm nay Hầu gia còn  thể nhớ tới   ? Cuộc sống như một ván cờ, một quân cờ  đúng thì sống, một quân cờ  sai hủy cả thế cờ, đánh cờ  hối hận, cuộc sống cũng như thế!”
Một quân cờ  sai hủy cả thế cờ?
Cho nên, từ ngày    Tĩnh Nam Hầu phủ,  sai  ?