“Trong nhà mấy năm nay cưới vợ, nuôi con, cũng tích góp tiền gì, hơn nữa lúc Kiều Kiều cho năm mươi đồng, cũng chỉ hai trăm sáu mươi tám, năm mươi , là Kiều Kiều cho , thì để ở trong nhà.”
Tôn Phương sớm tính toán kỹ càng, bà ở mặt hai con dâu tìm những chỗ mà trong nhà thể giấu đồ đều lục tung một , tất cả tiền đều ở đây.
Làm như , là sợ bọn họ cảm thấy lén lút giấu tiền.
quả thật , nông thôn vốn nghèo, thể hơn hai trăm, vẫn là Túc Chính Dương lén lút lên núi tìm đồ vật bổ sung, nuôi ba đứa nhỏ, mấy thanh niên, trong nhà ăn cũng nhiều, ba nhà họ Túc đúng là hào phóng, gì ăn cái nấy, giống như nhà khác tính toán chi li, chi phí đương nhiên cũng lớn.
lực lượng lao động cũng chỉ mấy như , thể thật sự tích góp bao nhiêu.
Nhìn ba đứa nhỏ mặt, Tôn Phương vẫn vui mừng, bà bà già của nhà cổ hủ, nhất định châm chọc con dâu, chỉ là con dâu miệng lưỡi điêu toa, bà còn sống cũng chịu tức, con gái lúc dứt khoát từ bỏ danh tiếng, đắc tội chuyện nhà chồng, cũng cho bà cảm hứng, đối diện với việc phân gia, càng thêm thản nhiên.
“Mẹ ba đứa con, và ba các con cũng trọng nam khinh nữ, tự nhiên đều đối xử như , còn hai trăm mười tám đồng, trong đó một nhà sáu mươi đồng, còn ba mươi tám đồng khác, là tiền ba và giữ dùng, về hàng năm, ba nhà các con đều dưỡng lão cho mười đồng.” Tôn Phương chia tiền thành ba phần, đặt lên bàn, ý bảo bọn họ cầm.
Túc Kiến Hoa và Túc Kiến Quân đều đỏ mắt nhúc nhích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-110.html.]
Tống Thanh Hàm tự giác con rể, tiện mở miệng, bởi bộ quá trình trầm mặc, Túc Kiều Kiều là bình tĩnh nhất, trực tiếp cầm sáu mươi đồng : “Mẹ, con cầm .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương Thiến hiện tại đối với cô em chồng vô cùng căm hận, lời , lập tức nhịn tiếp, nhưng dám, dù giáo huấn ở ngay mắt, chỉ thể ở đáy lòng nhạo : Cầm ? Chẳng lẽ còn trả ?
Lời trong lòng chị ai , Túc Kiều Kiều cầm, hai em khác định lấy, nhưng Vương Kiến Nghiệp ở một bên thúc giục: “Hai thằng đàn ông các cháu quyết đoán một chút, còn lưu loát bằng Kiều Kiều, là phân gia ? Cũng từng thấy qua.”
Túc Kiến Hoa chua xót giật giật đôi môi, ba trầm mặc hút thuốc , thì căng thẳng, thở dài một tiếng, cầm tiền của .
Thấy cả cũng cầm, Túc Kiến Quân đương nhiên cũng cầm.
Tôn Phương gật đầu, : “Đồ đạc nhà chúng cũng nhiều, tiền chia trồi, những thứ còn , phòng ốc là của ba , các con thể tùy tiện ở, nhưng nếu nhà mới, thì tự bỏ tiền xây.”