Vương Kiến Nghiệp căn bản dùng , nhà ai phân chia cũng công bằng như nhà bọn họ.
Chờ chia xong, hai nhà còn đắm chìm trong hối hận, đều cảm thấy thiệt thòi, lúc đều ăn của hai ông bà già, tuy rằng trong tay bọn họ để cái gì, nhưng cũng cần quan tâm.
bây giờ, nếu ăn xong, còn tiếp tục ăn cơm, thì tự nghĩ biện pháp lấy lương thực, hoặc là mượn giấy.
Càng nghĩ càng cảm thấy thiệt thòi đến hoảng hốt.
Nhất là Trương Thiến, chị đau lòng hối hận đến ruột xanh, chị tận hai đứa con trai đấy!
Bước cuối cùng của phân gia, chính là giấy, đây là thời điểm duy nhất dùng Vương Kiến Nghiệp.
Một tờ chia hai phần, một phần để cho hai ông bà, một phần để trong đại đội.
Làm xong những thứ , Tôn Phương đưa năm quả trứng gà qua, xem như phí lao động, điều Vương Kiến Nghiệp từ chối.
Chờ ngoài duy nhất , Tôn Phương mới : “Mấy đứa cũng đừng mất hứng, cái cũng lợi, lúc chúng là một nhà, lượng gà nuôi ở đó, hiện tại xem như là ba nhà, thể nuôi thêm một chút gà, điều trong viện ổ gà xong, đừng lộn xộn.”
“Biết , .” Mấy sức sống .
Túc Kiều Kiều cuối cùng cũng tỉnh táo , dụi dụi mắt, : “Mẹ, chia xong chứ?”
“Ừm, chia xong , con về ngủ , ngày mai trấn ? Đừng dậy muộn.” Tôn Phương tủm tỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-112.html.]
Túc Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, ngáp đưa sáu mươi đồng trong tay: “Mẹ, con thiếu tiền, cái và ba giữ dùng.”
Trương Thiến mới hận em chồng lấy tiền quá nhanh: “...”
“Ai ui, cần...”, Tôn Phương vội vàng từ chối.
Túc Kiều Kiều hạ quyết tâm, đưa tiền, lập tức đỡ .
Trơ mắt sáu mươi đồng biến mất, Tống Thanh Hàm cũng giúp đỡ chuyện: “Mẹ, Kiều Kiều cho thì cứ giữ , chờ chân con hơn, cũng thể kiếm công điểm.”
Sau đó, hai dìu rời , má vẫn còn vương một nụ , thấp giọng chuyện, hề đau lòng về sáu mươi đồng .
Trương Thiến đang chuẩn trở về phòng, thấy cảnh tượng , ngây ngốc một lát, bỗng nhiên cảm giác mặt nóng bỏng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa đáy lòng chị còn Kiều Kiều giả vờ, cũng sẽ trả tiền , bây giờ lập tức trả .
Tuy nhiên, khi suy nghĩ thì càng buồn bực, đàn ông hai gả cho khác , thể hào phóng như Túc Kiều Kiều?
Đáng tiếc Túc Kiều Kiều đúng là nghĩ như , dù cô cũng là nhà bọn họ.
Trên đường trở về, Túc Kiều Kiều nhịp nhàng bước : “Thật phân gia còn , vì đều thế?”