Giao dịch giữa các cô, bao giờ tiền linh tinh, tất cả đều dựa tự giác cho cho, nhưng mấy cô gái tới đây cũng kẻ chiếm chỗ hời, bởi Túc Kiều Kiều yên tâm lấy đồ ngoài.
Người tới đều là nữ thanh niên trí thức, Tống Thanh Hàm lập tức trốn trong phòng mặc kệ những thứ .
Tổng cộng bốn tới, khi ăn cơm xong chuyện một lát, giống như bằng hữu tán gẫu chuyện xảy trong thôn .
Một cô gái : “Vừa khi tới đây, ngang qua nhà họ Tống thấy bên trong cãi , điều Tịch Dao ho lấy một tiếng, đều là bà già nhà họ Tống mắng .”
Người chuyện về phía Túc Kiều Kiều, lúc các cô đều qua Túc Kiều Kiều và nhà họ Tống ầm ĩ đến mâu thuẫn, bà già của nhà họ Tống cách , hiện tại ầm ĩ , thật sự quá chán ghét.
Triệu Tư Tư vẫn hứng thú với chuyện của Tịch Dao, lập tức tiến gần: “Chuyện gì ?”
“Nói là Tịch Dao trực tiếp giao lương thực cho đại đội trưởng, đổi thành tiền, đó theo năm giao cho nhà họ Tống thuê, kế đó khỏi nhà họ Tống, từ đó bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Tống.” Nói đến đây, cô gái cảm thán một tiếng: “Tịch Dao thật lợi hại.”
Túc Kiều Kiều gật đầu theo: “Rất lợi hại.”
Nếu đổi là một cô gái, thể thật sự bắt nạt, hổ là nữ phụ.
Triệu Tư Tư nhạo một tiếng: “Lợi hại như , lúc còn giả vờ giống như con thỏ nhỏ, cả ngày nhờ che chở.”
Lời , mấy cô gái đều im lặng, hai mặt , giống như đều mâu thuẫn giữa Triệu Tư Tư và Tịch Dao, cũng tiếp tục , mà đổi chủ đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-124.html.]
Túc Kiều Kiều thích thăm dò những thứ , đối với việc hứng thú, bởi bình tĩnh tiếp tục các cô chuyện.
Chỉ chốc lát ùn ùn rời .
Chẳng bao lâu, tản còn ai nữa.
Túc Kiều Kiều lúc mới duỗi thẳng lưng, Tống Thanh Hàm hỗ trợ thu thập tàn cục, hai cùng sửa sang phòng bếp, khóa cửa , lấy nước tự phòng vệ sinh rửa mặt.
Chờ đến lúc rửa soạn thứ, trời tối mịt, đèn dầu trong phòng bật lên.
Túc Kiều Kiều , lập tức thấy thanh niên nghiêm túc sách bên cạnh đèn dầu,
Ánh mắt tự nhiên dừng cánh môi mím của , lập tức nhớ tới nhiệm vụ mới mà hệ thống buổi chiều phát hành, tim run lên, chút ngốc trệ qua, ...
Đáng ghét, cô thật sự phần thưởng của nhiệm vụ .
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Thanh Hàm nghiêng đầu thoáng qua, kéo bàn tay nhỏ bé của cô, tự nhiên giống như hai là vợ chồng già kết hôn hồi lâu: “Đi ngủ, xem sách một lát nữa.”