“Ừm.” Tống Thanh Hàm lên tiếng, tay ngừng, vẻ mặt dịu dàng cô.
Chờ Túc Kiều Kiều tỉnh , bên cạnh cũng ngủ , điều tay còn thoáng cái quạt, gió lớn, chỉ thể cảm giác một chút lạnh lẽo, nhưng dáng vẻ thật sự khiến Túc Kiều Kiều đến sửng sốt.
Thế giới tương lai cái gì cũng , duy chỉ tình cảm nhạt nhẽo nhiều, tuy rằng đến mức tất cả đều , nhưng bên cạnh cô, ở phương diện tình cảm, dường như chân thành bằng thời đại .
Túc Kiều Kiều , trong lòng đối với nhiệm vụ nãy cũng mâu thuẫn nữa.
******
Không đánh thức Tống Thanh Hàm, Túc Kiều Kiều qua nhà nhà họ Túc lấy canh đậu xanh buổi sáng đặt bên trong.
Nhìn thấy cô, Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo đều chạy tới ôm chân cô vui mừng hô: “Cô ơi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cô đây.” Túc Kiều Kiều lượt nhéo nhéo gương mặt bọn họ, thả cá mang đến trong chậu, đẩy ba nhóc con : “Đừng ngây ngốc nữa, cô chuẩn đồ ăn ngon cho mấy đấy .”
“Vâng!” Đại Bảo dẫn đầu lời, lôi kéo hai em trai sang một bên.
Nhà họ Túc lớn, nắp giếng cũng là phiến đá thật dày, khi dời , lúc mới thấy nước giếng bên trong và với dây thừng buộc nắp.
Cô kéo đồ đạc bên trong lên, thể thấy chai thủy tinh lớn đựng canh đậu xanh.
“Mấy mang cái chén tới đây.” Túc Kiều Kiều một câu.
Ba đứa nhỏ lập tức lập tức chạy , chỉ chốc lát , bọn nhỏ cầm ba cái chén gốm sứ, ngửa đầu, tràn ngập vui sướng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-132.html.]
Cô thật , luôn thể cho bọn họ đủ loại đồ ăn ngon, còn cô , đúng là lừa !
Túc Kiều Kiều rót cho mỗi đứa một ly, còn liền xách về.
Lúc Tống Thanh Hàm cũng dậy , để cho một chén, kế đó đồng.
Thời gian ngủ trưa của bọn họ so với những cần lâu hơn nhiều,
Khi Túc Kiều Kiều qua đưa canh đậu xanh, nông dân trong ruộng việc một hồi lâu, đang nóng đến lúc bốc khói.
...
Xa xa, thím Tiểu Phương thẳng lưng nghỉ ngơi một lát, liền thấy một ảnh đội mũ rơm về phía , cách chút xa, rõ lắm.
lúc , còn thể mặc áo sơ mi xinh , nhanh chậm như , cũng mấy .
Vì phân công công việc, hầu như nhà nào cũng ước gì ngay cả đứa nhỏ cũng mang tới việc, thím Tiểu Phương nheo mắt lập tức đoán , về phía Tôn Phương đang việc ở cánh đồng kế bên, la hét : “Tôn Phương, con gái của bà tới !”
“Ái chà, con gái tới đưa đồ uống ? Con gái cũng thật sự nuôi công.”
Người phụ nữ đầu tiên lên tiếng Tôn Phương, mà là ở cánh đồng bên cạnh Tôn Phương, vẻ mặt trêu ghẹo, ngược cũng nhiêu hâm mộ, ánh mắt Tôn Phương giống như đang một kẻ ngốc.