“Có thể.” Túc Kiều Kiều gật đầu, ghi nhớ ăn lương bì.
“ canh đậu xanh !” Một cô gái khác .
“Cái cũng thể.”
“Wow! Kiều Kiều quá!” Hầu hết các cô gái đều thiện chí, đặc biệt là khi đối mặt với một cô gái thể đồ ăn ngon cho họ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thương lượng ăn cái gì, đối với các cô mà thể là chuyện nhất trong ngày, cũng ai cũng nỡ tiêu tiền, nhưng những khác cũng thể góp vui, giọng thanh thúy của cô gái khiến cho cánh đồng nặng nề đều thêm hai phần sinh cơ.
...
Tịch Dao đau nhức thắt lưng bên , mệt đến thiếu chút nữa quỳ mặt đất, hàm răng cắn chặt, vẻ mặt cam lòng.
Thanh niên trí thức đều mảnh đất .
Nam thanh niên trí thức, nữ thanh niên trí thức, chỉ cần tới nơi quá một năm, lực lượng lao động cũng lắm, là tư cách đến nam thôn dân bên quấy rầy việc.
Tịch Dao mệt đến nước mắt lưng tròng, âm thanh bên tai, trong lòng càng thêm chua xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-137.html.]
Lúc cố ý giả vờ đụng Túc Kiều Kiều, nếu cô, nào cần gì ở cùng một chỗ với nhà họ Tống, cho dù cô cố ý thế yếu, cuối cùng phản kích , quả thật chịu thiệt, nhưng đối với nhà họ Tống mà , chiếm rẻ, chính là chịu thiệt, bởi bọn họ cô cũng đặc biệt mắt.
Tuy rằng dám động thủ, nhưng chỉ cây dâu mắng câyhòe hai câu linh tinh cũng nhiều, càng đừng đến lúc thuận lợi ở điểm tập kết thanh niên trí thức , khi đó, cô chỉ cần mắt đỏ một chút, lông mày nhíu , lập tức một đám đàn ông lập tức hỗ trợ tới đây.
ở nhà họ Tống, ai hỗ trợ , còn cản trở, ngẫu nhiên nam thanh niên trí thức tới tìm cô , đều nhà họ Tống âm dương quái khí hai câu , còn Tống Thanh Sơn luôn dùng một loại ánh mắt quái dị , quá ghê tởm.
Vốn cô sẽ ở trong nhà Tống Thanh Hàm, chỉ cần diện mạo, Tống Thanh Hàm so với Tống Thanh Sơn còn trai hơn nhiều.
Tịch Dao thật sự đến mức mệt mỏi, chút khó chịu xoa đầu sang một bên râm mát, ánh mắt về phía nam thanh niên trí thức, ngó thích.
Vừa vặn một thanh niên nhã nhặn ưỡn thắt lưng dậy, lúc về phía cô , hai đồng thời lộ một nụ , đáy mắt Tịch Dao lóe lên một tia ngượng ngùng, đau nhức dường như cánh mà bay.
Có điều chỉ là ngắn ngủi , nhanh hai dời ánh mắt .
Chỗ Tịch Dao qua cách hai thước vặn là nơi Túc Kiều Kiều ở, tâm trạng của cô coi như tệ, bởi thoáng qua, bỗng dưng thấy một ít lời.