Mặc dù là loại quần áo hàm lượng kỹ thuật gì, nhưng do cô thì ý nghĩa giống .
Tống Thanh Hàm đồ vật trong tay, lúc kỹ, chỉ nhận là quần tứ giác, mặt sớm đỏ ửng , nếu do làn da đen một chút, chắc chắn , lúc kỹ, trong mắt bỗng nhiên thêm vài phần ý , cúi đầu cái đầu đen trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài mềm mại của cô, yếu ớt : “Thứ đồ ... nhỏ...”
Túc Kiều Kiều vốn ôm, nhịn trộm, khỏi mquá mức vui mừng, cắn môi nhịn ý .
Bỗng nhiên thấy như , gương mặt xinh nhất thời như nứt toát một cái.
Cuối cùng, cô ngẩng đầu, Tống Thanh Hàm, vặn chống đôi mắt vài phần ý hẹp hòi , vải vóc trong tay , chút tuyệt vọng mang theo cảm xúc thẹn quá hóa giận khó chịu quát: “Nhỏ thì nhỏ ! Mặc một chút !”
Sao hung dữ như ?
Còn là kiểu hung dữ đáng yêu!
Tống Thanh Hàm cảm thấy ít khi vui mừng như thế, vui mừng đến lồng n.g.ự.c dường như thứ gì đó tràn , ánh mắt chớp trong ngực.
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, mặt đỏ tai hồng, đôi mắt đều là ánh sáng... Không, bóng nước ư?
Trong lòng giật thốt, bỗng phát hiện Túc Kiều Kiều bắt đầu từ chối , tự giác cho nổi giận, nhất thời da đầu tê dại, vội vàng siết chặt hai tay, cho cô chạy, hổ giải thích: “ đùa, nhỏ nhỏ, thích, thật đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-145.html.]
Lời giải thích chút sốt ruột cho trong lòng Túc Kiều Kiều dễ chịu hơn một chút, từ chối nữa, chỉ là cánh môi còn bĩu môi, rõ ràng đang vui.
Tống Thanh Hàm dáng vẻ nhỏ bé của cô cho trong lòng mềm nhũn giống như thành một vũng nước, đôi mắt nghiêm túc, âm thanh đều thêm vài phần ách sắc: “Kiều Kiều, cám ơn em.”
Giọng trầm thấp và bộ n.g.ự.c chấn động dựa lỗ tai cô, ý ngứa ngáy từ đó toát , Túc Kiều Kiều đương nhiên hàm nghĩa trong giọng của , trịnh trọng như thế, cho cô hài lòng ít, cái miệng nhỏ nhắn buông xuống, khóe miệng nhếch lên, hóa thành một nụ yếu ớt, xinh động lòng .
Ánh mắt Tống Thanh Hàm tối sầm, chậm rãi cúi đầu.
Túc Kiều Kiều tim run lên, từ chối cánh tay thăm dò ôm eo , hàng mi khẩn trương chớp chớp hai cái, nỡ nhúc nhích.
Càng ngày càng gần...
“Túc Kiều Kiều! Ba con câu bà con cá đấy, con thả nó lu , buổi trưa nấu đưa cho trai một con.”
Giọng Tôn Phương đột nhiên xuất hiện, hai sợ tới mức đồng thời cứng đờ, buông như chuyện gì đó, khẽ đối phương, đều đỏ mặt tránh .
Vân Mộng Hạ Vũ