Trên thực tế, Trương Thiến và Lý Tú đều , mấy thứ đó cũng là tiền bọn họ bỏ .
Đương nhiên các cô cũng nghĩ đến chuyện , hậu quả của em chồng chịu thiệt còn là nhà đẻ bồi thường, vẫn nên để cho cô đừng chịu thiệt thì hơn, em chồng tây hào phóng, còn thể cho bọn họ ít thức ăn.
Túc Kiều Kiều căng mặt về phía đồng chí công an còn : “Đồng chí công an, đến bệnh viện huyện xem một chút, thể dẫn , đến lúc đó tiêu tốn bao nhiêu, lấy danh sách về đòi tiền.”
“Được .” Công an Tống Thanh Hàm liên tục gật đầu.
Bấy giờ sắc mặt Tống Thanh Hàm một chút: “Đa tạ đồng chí.”
*****
Chờ Túc Kiều Kiều và Tống Thanh Hàm từ bệnh viện trở về, co lập tức bảo Tống Thanh Hàm ở nhà, bản mang theo ba trai trực tiếp nhà họ Tống chặn .
Hiện giờ con trai trong nhà xảy chuyện, tuy rằng phán quyết cuối cùng , nhưng ít nhất cũng nhốt mấy tháng, ba Tống khó chịu hơn nữa, cũng lo cho gia đình, con trai tiền trở về gầy cũng cách nào bổ sung, bởi bọn họ chạy thoát.
Vì thế mới tan , hai Túc Kiều Kiều dẫn chặn .
Nói trả tiền, đánh , cũng để ý, trả tiền thì cam lòng, Ba Tống mặt đen giằng co, Tống bắt đầu gào thét lăn lộn mặt đất.
Một chiêu , Túc Kiều Kiều gặp qua, trực tiếp : “Anh cả hai, mấy nhà tìm, đừng hỏng đồ đạc của bọn họ, chỉ lấy danh sách lên tiền là đủ , cũng chỉ là chuyện năm đồng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-182.html.]
Thời khám bệnh tính là đặc biệt đắt, Túc Kiều Kiều chỉ là trật chân, bác sĩ, vì tốn thêm một chút tiền, cô còn phim vân vân, cuối cùng cũng chỉ tốn năm đồng.
Đương nhiên tiền đối với Tống mà nhiều, bà vẻ mặt đau khổ, chỉ cảm thấy trong lòng nhỏ máu: “Cô đòi nợ, g.i.ế.c , lúc nên để thằng cả cưới cô...”
Túc Kiến Hoa và Túc Kiến Quân thèm để ý bà , trực tiếp gật đầu: “Được, em gái, yên tâm, bọn nhất định sẽ lấy tiền cho em.”
Nói xong, hai liền trực tiếp ngăn ba Tống, một phòng.
Đi đến cửa, bà Tống liền thỏa hiệp: “Được, trả!”
Nếu thật sự nhà lục lọi, nghĩa là nhất định tìm đồ đạc, nhỡ trộm mang thì bây giờ?
Túc Kiều Kiều một chân vững tựa vai Tôn Phương, lạnh nhạt : “Sớm như ? Thật sự là nhàn rỗi đến hoảng !”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Tống cô kêu nghiến răng nghiến lợi, ước gì nhào tới cắn rơi một miếng thịt của cô.
Túc Kiều Kiều bà , vẻ mặt lạnh lùng: “Nhanh lên! Bằng cứ để cho trai tìm!”