Phán quyết của Trương Thụ hoãn, Tống Thanh Sơn là ba tháng tù, còn lập tức chết, ba Trương tuyệt hậu nên nghĩ chủ ý.
Đương nhiên thím Vương đánh đuổi.
Triệu Tư Tư cũng tức giận, mắng to bọn họ một trận, hề để ý lễ nghi tu dưỡng, học theo tư thế của tên lưu manh mắng .
Cũng như , ba Trương cũng dám tới nữa.
Triệu Tư Tư mím môi , tâm trạng cũng , nhưng cảm thấy vui vẻ: “ về nhà, ba tìm quan hệ, để bệnh rút khỏi đoàn, thật trở về vui! Chính là chút luyến tiếc cô, luyến tiếc Tiểu Nguyệt, luyến tiếc đồ ăn cô !”
Túc Kiều Kiều mỉm : “Khi nào thì ? sẽ nhiều đồ ăn cho cô hơn, để lên tàu còn cái ăn!”
Thật cô chút sợ hãi, thích chủ động giao tiếp, lui trong phòng, một thể sống qua ngày.
Triệu Tư Tư là trái ngược, ngay từ đầu tính cách cũng lấy lòng, nhưng đối với bằng hữu vẫn trượng nghĩa, Túc Kiều Kiều thích quá mật với thanh niên trí thức, nhưng cũng là vô tình, Triệu Tư Tư là nhiệt tình lấy lòng cô, còn lâu như , đôi bên vẫn chút tình cảm.
Triệu Tư Tư nhất thời nhảy nhót: “Cảm ơn Kiều Kiều! Cô đúng là bụng mà, đợi về nhà sẽ lập tức gửi đồ ăn ngon cho cô nhé!”
“Ba đại khái một tuần là thể giải quyết xong, đến lúc đó chúng thể sẽ bao giờ gặp nữa.”
“Không , chờ cơ hội chừng thể đến nhà cô chơi.” Túc Kiều Kiều Mỉm .
...
Tiễn Triệu Tư Tư, ngày hôm , Túc Kiều Kiều liền đạp xe đến trấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-197.html.]
Nếu tiễn bạn bè, thì chút gì đó, trong đầu cô suy nghĩ một vòng, mấy món từ thỏ các thứ đúng là tuyệt!
Mang theo một vài cái bánh bao, ăn miếng thịt thỏ cay, hương vị đó, tuyệt vời!
Ngay cả tàu, thì đấy cũng vui!
Cô đạp xe, đón gió lạnh tủm tỉm về phía .
Bỗng nhiên thấy một bóng lưng quen mắt, tốc độ của Túc Kiều Kiều chậm , chút do dự nên mời cô lên xe .
Cô thích chủ động giao tiếp, vì cô giả vờ nhận .
Chỉ là cô bé đang mang một đôi giày cỏ, lộ đầu ngón tay, lưng là cái rổ, còn một đống nấm khô và một ít... Dược liệu?
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô thể nhận , cũng nhờ thành phần của đơn thuốc .
Túc Kiều Kiều chút đành lòng, vẫn quyết định dừng , tủm tỉm : “Đồng chí bé nhỏ, lên xe, chị trở em .”
Cô gái gầy gò vùi đầu bộ kinh ngạc ngẩng đầu lên, mặt thêm một chút vui sướng và bất ngờ: “Là chị!”
Túc Kiều Kiều cái vết bẩn mặt cô cho giật nảy : “Em gì thế? Sao mặt đen thùi lùi thế ?”