Lúc Túc Kiều Kiều mới buông tha cho cô , nhưng chỉ chốc lát , cô liền nhanh chóng múc cơm, trọng điểm là rau xanh và cá.
Cho dù là như , Kế Hoàn cũng cảm thấy thỏa mãn, thức ăn ngon, so với khi còn bé cô ăn ở nhà còn ngon hơn, cũng là thứ mấy năm nay dầu mỡ nhất, cho dù là rau xanh bình thường, thì đều một tầng dầu mỡ.
Vội vàng ăn xong, Kế Hoàn buông đũa xuống, bưng bát phòng bếp, lúc mới chút câu nệ : “Chị, em về .”
“Đi .” Túc Kiều Kiều cô ngượng ngùng ở chỗ , cũng miễn cưỡng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chờ , cô về phía Tống Thanh Hàm, : “Lúc em ở mặt thì như một con thỏ trắng, ngoan ngoãn khéo léo, chỉ là thấy lúc em và lén lút giao dịch, dáng vẻ như lợi hại.”
Tống Thanh Hàm hứng thú gật đầu: “Em giúp cô , đây là chuyện bình thường.”
Túc Kiều Kiều bất mãn bĩu môi, đá đá chân gầm bàn, nhỏ giọng : “ hợp tác với em ăn, thể phản đối.”
“Không phản đối.” Tống Thanh Hàm dùng tay trái xoa xoa đầu cô, trong mắt mang theo ý : “Cẩn thận một chút, cũng đừng quá thường xuyên, bảo vệ quan trọng hơn.”
“Ừm.” Túc Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, mặt xinh thêm một nụ ý : “Thanh Hàm, tóc của dài nhiều .”
“Ừ?” Tống Thanh Hàm về phía Kiều Kiều, chờ cô tiếp.
Tóc đương nhiên là dài, hai ngày còn đang cân nhắc thời gian trấn cắt tóc, vốn xưa quen với tóc ngắn, kiểu tóc ngược chút quái dị, nhưng cũng cho thêm vài phần ôn hòa, giống như là mũi nhọn kiểu tóc che lấp một phần.
Bàn tay nhỏ bé của Túc Kiều Kiều duỗi tới, kéo tay , nũng : “Cơm nước xong, cắt tóc cho ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-203.html.]
“Được.” Tống Thanh Hàm bình tĩnh đáp ứng.
Túc Kiều Kiều vui vẻ, quả nhiên nhiệm vụ đơn giản!
*****
Ra khỏi cửa viện, Kế Hoàn nhịn đầu thoáng qua, một tiểu viện đơn giản, cửa lớn mở , còn thể thấy bên trong một đôi nam nữ.
Kế Hoàn mỉm , bước chân nhẹ nhàng về phía chuồng trâu.
Chuồng trâu môi trường xung quang thiếu thốn, chỉ một cửa sổ nhỏ với ánh sáng tối.
Mỗi tới nơi , Kế Hoàn đều cảm thấy thở nổi, chỉ là ông nội ở chỗ , cô thể .
Lúc đây phòng, hiếm thấy ngửi thấy một chút mùi cơm.
Ý mặt Kế Hoàn nhiều hơn vài phần: “Ông nội, cơm chị Kiều Kiều nấu ngon ?”
Kế Trường Phong già nua giống như già bảy tám mươi tuổi, thấy là giọng cháu gái, ông theo bản năng tỏ vẻ nhu hòa, khàn giọng : “Đứa nhỏ, cháu nhận đồ của khác, về trả .”